Tống Thanh Yến

Chương 6

30/08/2024 22:39

11.

Tống Thanh Yến đưa ta về nhà hắn.

Ta mới biết được, hóa ra hắn là vị hoàng tử không được chào đón ở nước Vân, từ nhỏ đã phải mai danh ẩn tích đến quân đội rèn luyện, âm thầm bồi dưỡng đội quân này. Hắn cũng từng lên chiến trường, vào lần đó, tình hình chiến đấu rất á/c liệt, một người huynh đệ đã phải liều mình ch*t thay hắn thì hắn mới có cơ hội trốn thoát, cũng vì thế mà hắn không dám đụng tới ki/ếm nữa, sau đó thì tới quốc gia của ta.

Ngày đó ta gặp hắn trên thuyền hương, hắn đang tưởng nhớ vo/ng huynh của mình.

Ta cảm thấy hắn có chút suy sụp, nên liền ôm lấy hắn như những lúc hắn an ủi ta, dùng cơ thể sưởi ấm hắn. Ta ngây ngốc nói ra một câu.

"Hóa ra... Chàng không phải nhạc công."

Hắn bật cười, lôi ta từ trên người hắn xuống, như trừng ph/ạt mà cắn một cái không đ/au không ngứa lên tai ta.

"Nô gia nói mình là nhạc công bao giờ? Rõ ràng là điện hạ tự cho là như vậy."

Ta phụng phịu bĩu môi, miệng lại không chịu buông tha.

"Rõ ràng là do dung mạo chàng quá đẹp mắt, quá gạt người!"

Không đợi hắn trả lời, ta không kìm lòng nổi mà hôn lên, hắn có chút bất ngờ trước sự thân mật của ta, có lẽ sợ ta lại nghĩ tới chuyện gì không vui, cũng không dám đáp lại ta mà chỉ đỡ lấy eo ta, ánh mắt mê mang.

"Điện hạ?"

"Đừng gọi ta là điện hạ, gọi ta là Linh nhi, với lại chàng đừng tự xưng là nô gia nữa."

Ta hung tợn cắn lên môi hắn một cái, có ý cảnh cáo.

"Nghe rõ chưa?"

Hắn cười nói đã rõ, còn nói trông ta rất giống một con mèo đang xù lông.

12.

Hoàng hậu nước Vân tổ chức yến hội, ngoài miệng nói là bày tiệc mời khách thay Tống Thanh Yến, chứ thực ra là muốn thăm dò thực lực của hắn.

Mẫu phi hắn đã không còn, hoàng hậu bây giờ lòng dạ nham hiểm, hắn không cho ta đi gặp bà ta, ta muốn hắn an tâm nên cũng không làm hắn khó xử.

Tốt x/ấu ta cũng từng là công chúa một nước, lời nói cử chỉ không một khuyết điểm, bà ta nhìn ta nhiều một chút rồi cho chúng ta ngồi xuống. Trong bữa tiệc không thiếu những lời châm chọc khiêu khích, nhưng Tống Thanh Yến đều thản nhiên thay ta cản lại, trước mặt bao nhiêu người, bà ta cũng không định không nể mặt đến mức làm ầm ĩ.

Bà ta vung tay lên, một cô nương dáng vẻ thướt tha mềm mại đi ra từ sau màn che, khuôn mặt thanh lệ, có mấy phần cứng cỏi lạnh lùng. Nàng ta uyển chuyển cúi đầu với chúng ta, thế nhưng Tống Thanh Yến căn bản chẳng thèm ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Nàng ta không vui nhìn về phía hoàng hậu, vẻ mặt hoàng hậu lộ ra tia tà/n nh/ẫn nhưng rất nhanh đã biến mất, gương mặt lại tươi cười.

"Yến nhi, đây là biểu muội lúc ngươi còn bé thích chơi cùng nhất, nàng ấy vừa nghe nói ngươi trở về thì lập tức tới thăm ngươi ngay, còn không mau qua trò chuyện tâm sự đi."

Dù sao cũng là một nữ nhân từng sống trong thâm cung, ta đoán ngay được chút tâm tư của nàng ta.

Tống Thanh Yến không chỉ trở về tay không mà còn mang theo quân đội riêng về đây, lúc trước bà ta coi thường hắn như cỏ rác, mặc kệ không hỏi han một câu, hiện tại hắn có năng lực thì lại kiêng dè, sợ hắn đoạt mất vị trí thái tử của con trai mình.

Tống Thanh Yến ồ một tiếng, vẫn không ngẩng đầu.

"Chuyện hồi nhỏ ta không nhớ rõ lắm, chỉ sợ lại phải cô phụ tấm lòng của biểu muội rồi."

Ta lén cười trong lòng, trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ chững chạc đàng hoàng lại lạnh lùng, cố ý chọc tức người khác này của Tống Thanh Yến, quả nhiên hoàng hậu sầm mặt xuống. Thái tử nước Vân ngược lại có chút năng lực nhìn việc mà ứng biến, cười cười gắp ít đồ ăn bỏ lên trên đĩa của hoàng hậu.

"Quả thực mới rồi tam đệ cũng không dễ dàng gì, thôi, cứ ăn cơm trước đã."

Hắn ta đã nói như vậy nên không ai đi truy c/ứu trò cười vừa rồi nữa, Tống Thanh Yến nở nụ cười.

"Đa tạ hoàng huynh."

Một lúc sau yến hội kết thúc, hoàng hậu kêu Tống Thanh Yến ở lại với bà ta một lúc, ta ra hiệu bảo Tống Thanh Yến yên tâm, sau đó Thái tử nước Vân cũng đưa ta đi sang hướng khác đi dạo. Trên đời không phải chuyện gì cũng có thể trốn tránh, có thể nhanh chóng nói chuyện rõ ràng chút cũng tốt, ta biết, bọn họ cần không gian riêng.

Đường Hoàng hậu và Tống Thanh Yến đi càng lúc càng vắng vẻ, cuối cùng họ dừng lại bên một cái đình giữa lòng hồ, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy, trên khóe mắt vị nữ nhân tôn quý này đã có vài nếp nhăn, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy sợi tóc bạc, có lẽ là đã vất vả cả đời.

Tống Thanh Yến nói thẳng vào vấn đề, không nói chuyện dư thừa, hắn không muốn để ta đợi lâu, càng sợ hơn là ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Sau ngày hôm nay ta sẽ dẫn Linh nhi rời khỏi nơi này, bà không cần phải gấp gáp ra tay với bọn ta, ta cũng sẽ không tranh đoạt hoàng vị với Hoàng huynh."

Hắn đã có Linh nhi, còn muốn hoàng vị làm gì chứ.

Hoàng hậu không ngờ hắn không chút che giấu mà bộc lộ rõ những ý nghĩ dơ bẩn kia ra, bà ta gi/ật mình, ánh mắt không tự chủ mà nhìn ra xa xăm, dường như đang nhớ lại rất lâu trước đây, trong mắt bà ta cũng từng có một nam tử hứa hẹn dẫn bà ta cao chạy xa bay, nhưng cuối cùng, bà ta vẫn bị nh/ốt cả đời đằng sau những bức tường đỏ ngói xanh của hoàng cung.

Hoàng đế rất hay vuốt tóc bà ta, sau khi chạm phải những món trang sức hoa lệ thì lại rút tay lại, kế đó là một tiếng thở dài.

Sau một lúc lâu, hoàng hậu rốt cục cũng tìm lại được giọng nói của chính mình, trong đó mang theo một chút thoải mái bất đắc dĩ.

"Đợi với ta thêm chút nữa đi."

Không thể không nói, tính cách Thái tử nước Vân có hơi giống với mẫu hậu của hắn ta, có những lúc hắn ta rất dịu dàng nhưng lại mang theo sự uy nghiêm không nói ra được, từ ánh mắt đến dáng dấp có chút giống Tống Thanh Yến, sống lưng thẳng tắp, hàm răng thẳng đều, vừa đi dạo hắn ta vừa giới thiệu với ta một vài phong tục của nước Vân, thực ra ta biết hắn ta có lời muốn nói với ta, vậy nên cũng không sốt ruột.

Quả nhiên, hắn ta dừng bước tại Trúc viên, gió vi vu thổi làm lá trúc lao xao đưa qua đưa lại.

"Lúc trước ta đã từng nghĩ, Yến nhi thích kiểu nữ tử như thế nào. Hắn nghiêm túc chịu khó từ nhỏ, dù không được coi trọng cũng chưa từng oán trách, ngược lại càng cố gắng hơn, nói ra cũng thật đáng x/ấu hổ, ta cảm thấy ta cần học tập hắn rất nhiều điều. Hắn cứng cỏi, thông minh, thực chất bên trong vĩnh viễn không cam lòng chịu thua, ta biết hắn đã mất mẫu phi từ nhỏ, trong tim như bị khoét mất một miếng, cho dù hắn không bộc lộ ra, nhưng ta luôn cảm thấy hắn đang khổ sở, cho nên vẫn luôn hi vọng có ai đó có thể bước vào được trái tim của hắn, may mắn thay, ngươi đã xuất hiện."

Ta nghe hắn ta nói giống như quay ngược thời gian, thấy được Tống Thanh Yến khi còn bé, ta nhớ lại những ngày tháng bất kể ngày đêm hắn thường đi theo ta xử lý chuyện trong cung, tự xưng nô gia, cảm xúc trong lòng trào dâng, hắn sinh ra đã tỏa sáng như vậy, vận mệnh long đong liên tiếp cũng không cản được hào quang của hắn, vậy mà hắn lại nguyện ý vào cung vì ta, cũng vì ta mà chịu quỳ gối dưới chân ta.

"Ta sẽ chăm sóc chàng ấy thật tốt."

Dù cho có quay lại trăm ngàn lần đi nữa, ta cũng sẽ mang hắn về cung.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 37
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
593