Mãi về sau hay, tín vật đính ước tổ truyền nhà hắn.
Ta nhìn vào hôn thư, trên viết ngay ngắn chữ thật lớn.
Tạ Mai.
Ta không kìm được cười: "Ngươi không sợ cược sai ư?"
"Sẽ không sai." Tiêu Hoài trầm giọng, thâm "Ta chưa từng đ/á/nh cược."
Đôi vẫn thẳm xoáy nước, giống hệt thuở đầu gặp gỡ.
Mà cũng sẽ không nhận sai người.
Vận khó lường, họa phúc xoay vần, chi bằng dùng chân đổi lấy chân tâm.
Trong hắn, đã dùng sinh mình để bảo toàn hắn, đổi dốc lòng thật đối đãi với ta.
Dẫu hiểu lầm đẹp đẽ, nay lấy chân tình đáp cũng chưa muộn.
—
Nghe nói, thật sự đã lui về chuyên sinh con nối dõi.
Vì nhà họ Tiêu, đúng vắt kiệt huyết, thậm chí không tiếc mạng sống.
Không giống Tiêu Hoài, cả ngày biết quấn lấy ta—một nam nhân.
Ta từng hắn, vì sao không tự mình đế.
Hắn bảo, phúc vận nông không thể chở lê bách tính.
Ta lấy khó hiểu, chẳng phải sẽ có phúc khí hay sao?
Hắn nhạt cười, ngược có mong không.
Đương nhiên không.
Hoàng trong lòng chứa giang sơn, chứa lê chứa thiên vạn đại.
Nhưng duy không thể chứa người.
Vẫn Vương gia hơn.
—
Lần nữa gặp lại Thiên tại lễ đầy tháng Đại tử.
Ta gi/ật mấy túi phúc lộc, thêm xấp bùa chịu dừng tay.
Lão đạo này quả có chút lĩnh, trên mang theo toàn những tốt.
Coi bù đắp cho việc hại rơi xuống nước đi.
Hắn nói đúng, vốn có phúc.
Ít nhất, nửa đời sau ta, chắc chắn sẽ viên mãn hạnh phúc.