3
Tôi từng nghĩ câu giữa và chàng trai ấy sẽ hồi sau, ngờ rằng thế anh ấy đến vậy.
Hôm bị về bằng cả chục điện thoại. Thú thật, nghĩ vì nhớ tôi. Từ khi tái hôn, mối qu/an h/ệ con giữa luôn căng thẳng và mong manh.
Làm sao nhớ được? Tôi nghĩ sự xuất hiện chỉ khiến đình nhỏ họ thêm phiền phức thôi.
Quả nhiên, ngay trong tối hôm bị một chuyên trang điểm chỉnh sửa suốt cả nửa ngày. ánh mắt nóng rực em kế, xe cùng với ba.
Xe dừng cổng một căn biệt thự - nơi diễn ra một buổi cực kì sang trọng, nơi đình nhỏ bé thể chen chân vào.
Tôi quay đầu bỏ đi, – vội vàng chặn lại: “An An, đừng vội Con cùng không? đâu ty đồng lớn thì sao?”
Tôi run vì gió đêm, nói một cách bội: “Không chứ, Lãm. Ba nhìn xem đây nơi nào không? với ty bé tí cũng muốn vào Bảo sao bỏ tiền m/ua con váy đắt tiền này.”
“Vào được, vào mà!” Ông lập ra một tấm thiệp mạ vàng như bảo bối, mặt một cách cẩn thận.
“Ba cũng nghĩ rằng làm sao thể tới buổi này, đã nghiên c/ứu này kỹ rồi, nó thật, thật Chắc họ gửi nhầm, đây hội tốt! Con cùng nhé, một đâu.”
“Ba vợ ba, con gái bà ấy cũng mà, đầy sao cứ con về?”
Ông chắn gió tôi, càng nói càng nhỏ “Nhưng… Họ cũng đi. Với lại, con đẹp nhất mình, nhìn khí chất thấy hơn rồi.”
Gió thổi khiến vừa làm xong rối tung lên. Tôi biết luôn giỏi giả vờ tội nghiệp, ngày đã thế rồi.
Nhưng tiền đồ, chỉ biết thở dài, chìa khoác ông: thì đàng hoàng, đồng lớn đám cổ đông coi thường trong ty kia mắt ra.”