Hoa nở rồi cũng sẽ có ngày tàn

Chương 9

01/11/2025 21:06

Giấc ngủ này thật dài, khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối mịt.

Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, phát hiện gần 20 cuộc gọi nhỡ, toàn là của Triệu Gia Nhất, cùng hàng loạt tin nhắn cậu ta gửi đến.

[Xin lỗi, hôm nay thái độ của tôi không tốt, tôi không cố ý lớn tiếng với cậu.]

[Tôi chỉ vì Yên Yên bị thương mà hơi nóng vội thôi, không thật lòng muốn c/ắt đ/ứt với cậu đâu.]

[Sao không nghe máy? Cậu vẫn đang ở cùng người đàn ông đó sao?]

Còn rất nhiều tin nhắn phía sau.

Toàn thân đẫm mồ hôi nhớp nháp, tôi chẳng buồn đọc hết, dứt khoát tắt điện thoại.

Định tìm bộ đồ sạch để thay thì phát hiện trên giường đã có sẵn một bộ đồ ở nhà được gấp gọn gàng.

Tôi khẽ chạm vào, vẫn còn hơi ấm, hình như vừa được ủ ấm bằng máy.

Tôi mỉm cười đứng dậy khỏi giường.

Điều hòa trong phòng được điều chỉnh ở mức 24 độ dễ chịu, bước ra khỏi chăn cũng không thấy lạnh.

Thay đồ xong, tôi bước ra phòng khách, mùi cháo thịt thơm phức phả vào mặt.

Lục Tề một tay cầm chảo, tay kia cầm đũa, điện thoại kẹp giữa vai và má, đang nhỏ giọng nói chuyện.

“Em biết gọi đồ ăn ngoài thì tiện hơn, nhưng như thế thì sao thể hiện được tấm lòng của em? Đây là cơ hội vàng để khoe tài nấu nướng đó! Hơn nữa trời lạnh thế này, đồ ăn gọi về đã ng/uội hết cả rồi.”

“Anh yên tâm, bố mẹ cũng không gi/ận lắm đâu. Có anh làm gương trước rồi, làm sao họ nỡ đ/á/nh ch*t em.”

“Thôi được rồi, hôm nào em dẫn vợ em về ăn cơm. À, giờ thì chưa phải, nhưng cũng sắp rồi. Được rồi, không nói nữa, gửi lời hỏi thăm anh Dữ giúp em. Chắc vợ em sắp dậy rồi.”

Hình như Lục Tề đang nói chuyện với anh trai cậu ấy.

Nhìn khung cảnh đời thường này, lòng tôi chợt dâng lên cảm giác bình yên lạ kỳ.

Không nhớ ai đã từng nói với tôi rằng, buông bỏ một người có thể cần cả đời, hoặc chỉ trong một khoảnh khắc.

Tương tự, yêu một người cũng có thể chỉ vì một khoảnh khắc.

Khoảnh khắc ấy là khi nào nhỉ?

Tôi nhìn bóng lưng trước bếp mà suy ngẫm.

Lục Tề múc món rau cải xào ra đĩa, tắt máy rồi đặt món ăn lên bàn.

“Ủa? Dậy từ lúc nào thế, sao không gọi em?”

Thấy tôi, cậu ấy cởi tạp dề bước lại gần.

Bóng dáng cao lớn che khuất chút ánh sáng.

“Giờ thấy thế nào rồi, còn khó chịu không?” Cậu ấy đưa tay định sờ trán tôi, nhưng thấy tay còn dính nước liền rụt lại, cúi người áp trán mình vào trán tôi: “Ừm, hết sốt rồi.”

Tôi gật đầu, thả lỏng người tựa vào lòng cậu ấy, tay nắm ch/ặt vạt áo để hưởng thụ hơi ấm: “Đỡ hơn nhiều rồi, đầu cũng không còn đ/au nữa.”

Người trước mặt hình như không ngờ tôi lại chủ động như vậy, hơi khựng lại một nhịp.

Nhưng cậu ấy đã nhanh chóng thả lỏng, vòng tay ôm lấy tôi, khẽ hôn lên đỉnh đầu tôi: “Đói không? Em nấu cháo thịt, xào thêm ít rau. Anh đang ốm, không nên ăn đồ dầu mỡ.”

Chưa kịp trả lời, bụng tôi đã "biểu tình" đúng lúc.

Tiếng cười khúc khích vang lên trên đỉnh đầu, cậu ấy nắm tay dắt tôi đến bàn ăn đã bày sẵn bát đũa.

Lục Tề bắt đầu múc cháo.

Tôi chăm chú nhìn đường nét khuôn mặt cậu ấy, bất chợt buột miệng hỏi: “Lục Tề, cậu thích điều gì ở tôi?”

Động tác múc cháo của cậu ấy không hề dừng lại, “Không biết nữa, khó diễn tả lắm. Nếu phải nói thì em thích tất cả mọi thứ về anh.”

“Từ lần đầu gặp anh, em đã biết mình không thể thiếu anh, muốn cùng anh xây dựng tổ ấm. 4 năm qua, ý nghĩ ấy chưa từng thay đổi.”

Cậu ấy đặt bát cháo xuống trước mặt tôi, “Đây là lần đầu em vào bếp, làm theo hướng dẫn từng bước. Còn nóng đấy, để ng/uội chút rồi thử nhé.”

Tôi cầm thìa khuấy nhẹ, khẽ mỉm cười: “Vậy tôi thử đây.”

Ánh mắt Lục Tề nhìn tôi đầy vẻ mong chờ, như đang chờ đợi lời nhận xét.

Tôi uể oải nếm một thìa, rồi nói tiếp: “Thử món cháo em nấu, và thử yêu em.”

Lục Tề chớp mắt, rất lâu sau mới hoàn h/ồn, rồi bỗng ngồi thẳng dậy, mắt mở to.

Hình như cậu ấy vừa bị một tin vui cực lớn giáng vào đầu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm