Lòng thầm kêu ổn nhưng đã muộn.
Giáo sư đã thản nhiên đọc to đề tài định nộp qua loa cho xong.
“《Mối biện chứng nhất tính BDSM》”
So với vẻ điềm tĩnh hắn, phun nguyên ngụm trà ra bàn.
Phương cười, ngón tay dài trắng trẻo đặt lên bàn phím.
Hắn bôi in đậm tiêu đề đề tài tôi, cuối cùng xét:
"Ý tưởng rất sáng tạo."
Bố liếc phía tôi, ánh mắt sắc lẹm.
"Thằng con hư này còn Giáo sư nhiều lắm."
Ông quay tôi:
"Không phải con bảo kỳ này muốn về nhà ở à?"
"Bố mẹ sắp đi công tác dài ngày, con tạm thời ở cùng Giáo sư nhé."
Cái gì?
Tôi suýt bật khỏi ghế:
"Con với thầy ấy có thân quen gì đâu?"
Bố rõ ràng hài lòng với câu trả lời đó.
"Không Hồi nhỏ đứa từng gặp nhớ à?"
Đã từng....gặp ư? Sao chẳng lưu lại ấn tượng nào?
Phía kia, dài có không.
"Ừ, có nửa thôi mà hỏng cặp chiếc tính tôi."
Đúng là nhớ gì thật nhưng hắn ta vô cớ vu oan cho được, vội ngắt lời:
"Cũng có thể là vô mà..."
Phương tay gọng kính, ánh nắng qua lớp thủy tinh người ta ớn lạnh.
"Còn bảo sẽ thân trả n/ợ, làm vợ tôi."
Thôi được, hình đúng là cố thật.
Bố ra khí ngạt chúng tôi.
"Thấy đứa hòa thuận này, yên tâm rồi."
Ngay rời đi, đã đứng dậy bước về phía tôi.
Hai ánh mắt giao lùi từng bước, lưng tường.
Tôi cuống quýt:
"Thầy... thầy định làm gì?"
"Tôi cảnh cáo thầy, còn ở kia, đừng có manh động!"
Trong ngón tay hắn ánh lên vật gì bằng kim loại.
Từ eo bụng trượt xuống dưới, đút thứ vào túi quần tôi.
Khoảng cách gần, gần mức thấy rõ đường nét cạnh cùng hàng cong vút rung rung hắn .
Giáo sư viên lại có tương tác này ư?
Tôi mơ hồ nghe rõ chính mình đang nói gì.
Chỉ thấy nhếch mép:
"Chìa khóa nhà tôi, đưa em rồi đấy."