3.

Cậu ấy che mặt, đỏ mắt, ủy khuất nhìn tôi.

Tôi có chút bối rối.

Đúng lúc này, hành lang truyền đến giọng nói của ba mẹ tôi.

Tôi luống ca luống cuống, đẩy cậu ra: “Ba mẹ của tôi về rồi, mau mặc quần áo của cậu vào đi.”

Chỉ một lúc sao ba mẹ tôi đã đẩy cửa bước vào, Giang Dương vừa kịp lúc cài lại thắt lưng của cậu ta.

Tôi làm bộ làm tịch không có việc gì ôm vai Giang Dương, cười nói: “Đi đi đi, anh dẫn em đi chơi game.”

Bề ngoài tôi bình tĩnh thế chứ trong lòng đã lo/ạn cào cào, rất sợ ba mẹ nhìn ra điểm gì đó kỳ lạ.

May mà hai người họ cũng không phát hiện ra sự kì lạ giữa chúng tôi.

Mẹ tôi cười nói: “Dương Dương lại đến tìm anh trai chơi rồi.”

Giang Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ phải dì.”

Mẹ tôi gọi Giang Dương ăn trái cây, cậu ấy nhìn tôi một cái, phát hiện sắc mặt tôi không tốt lắm, liền lộ ra chút thất vọng rồi từ chối.

Sau khi Giang Dương đi rồi, mẹ tôi nói: “Sao mẹ cảm thấy Dương Dương có gì đó không ổn lắm?”

Tôi nói: “Có sao? Sao con không nhìn ra?”

Sau đó tôi vẫn luôn trốn tránh Giang Dương, mỗi ngày đi sớm về trễ.

Ngày hôm đó khoảng 1 giờ sáng, tôi về đến nhà, trước cửa xuất hiện một cái bóng đen, làm tôi sợ đến mức hét lên.

Đèn sáng lên, tôi mới nhận ra là người, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nghe thấy tiếng động, người con trai ngẩng đầu lên.

Tôi nhìn kỹ, thì ra là Giang Dương.

Có lẽ là mấy ngày qua trốn tránh cậu đã thành thói quen, cho nên vừa nhìn thấy, động tác so với suy nghĩ còn nhanh hơn, xoay người bỏ chạy.

Giọng nói tủi thân của Giang Dương vang lên sau lưng tôi:

“Anh vì trốn em mà ngay cả nhà cũng không về sao?”

Bước chân tôi dừng lại, cậu ấy tiếp tục nói: “Anh, em xin lỗi, mang đến nhiều phiền phức cho anh, em thu hồi lại lời nói hôm đó, xin anh đừng trốn tránh em nữa, chúng ta trở lại như trước có được không?”

Giọng nói mang theo tiếng nức nở c/ầu x/in làm cho tôi ngay lập tức mềm lòng.

Dù sau tôi cũng là người nhìn cậu ấy lớn lên, nếu thật sự cùng cậu ta tuyệt giao, không qua lại nữa, chắc chắn tôi không làm được.

Tôi thở dài, quay người lại: “Được.”

Có lẽ là nghe được câu trả lời mình mong muốn, cậu ấy có chút hưng phấn, đứng bật dậy.

Nhưng tại ngồm xổm quá lâu, chân cậu tê rần, thân thể lảo đảo ngã về phía sau.

Tôi nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cổ tay cậu, dùng sức kéo cậu trở lại, có lẽ quá mạnh đi, nên cậu ấy không may mắn ngã vào trong ng/ực tôi.

Cậu ấy thuận thế ôm lấy eo tôi, trán tựa vào cổ tôi.

Nhiệt độ nơi tiếp xúc rất cao, có chút nóng, có chút khó chịu.

Tôi vừa định đẩy tay ra, nhưng cậu ấy đã mở miệng trước:

“Anh, để em dựa một chút, chân em tê quá, rất khó chịu, không nhúc nhích được.”

Chân tôi cũng tê luôn rồi, khó chịu này thật sự có chút chịu không nổi.

Qua hồi lâu, cậu mới đứng lên: “Cảm ơn anh ạ.”Tôi lắc đầu: “Không có gì.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện
10 ĐÀO HOA SÁT Chương 5

Mới cập nhật

Xem thêm