2.
Có lẽ để bù lỗ hổng dối mình.
Mà thật sự tìm người mẫu tiếp rư/ợu.
Một khuôn mặt giống Đàm Lễ.
Anh ta ngồi cạnh tôi, chống cằm nhìn tôi.
Rất lâu sau thì ta cười rồi nói.
“Cô đáng yêu thật.”
“Đáng yêu mức tiền tip, chuốc chỉ đơn thuần quen cô.”
Tôi chưa từng gọi người mẫu bao giờ cũng gì với ta.
Tôi chỉ đành chậm gật đầu.
“Cảm ơn.”
Anh ta đứng dậy đi quầy bar, khi quay lại thì đưa ly mà chưa nhìn bao giờ.
Trên môi ta nụ cười đúng mực.
“Nếm xem, phối riêng cô đấy.”
Phản ứng hơi chậm chạp, nhưng trực giác với ly này.
Chàng động thì cười nói.
“Muốn cô à?”
Sau đó ta tự mình nhấp ngụm.
Trong lúc còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì ta cúi người hôn tôi.
Tôi vàng hất ly trong vào mặt ta, sau đó cũng hiểu tại sao mà chai đ/ập vào đ/ầu ta.
“A!”
Rõ Đàm Lễ từ địa điểm giao đến.
Hai cúc áo sơ trên cùng mở rộng, cổ áo tán lo/ạn tạo tư vị tùy ý ngạo mạn.
Trên nhỏ cái chai nát.
Chú rủ mắt nhìn người mẫu môi nụ cười lạnh.
“Kh/ốn n/ạn, mày ai hả?” mẫu che cái ch/ảy m//áu, gi/ận dữ hét lên.
Đàm Lễ phản ứng gì, cũng sợ hãi, chỉ mỉm cười hỏi ta.
“Nói xem, rồi cậu làm gì hả?”
Tôi nghĩ chút rồi phát hiện ra vấn đề này.
Tôi lập tức thể hiện như học sinh tốt, giọng giòn tan.
“Chú rồi ta dùng cháu.”
Đàm Lễ cười lạnh gật rồi vứt mảnh vỡ chai cầm trong đi.
Người mẫu r/un r/ẩy, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Mày làm gì…”
Giọng Đàm Lễ vẫn như cũ, nhanh chậm.
“Làm… Cậu…”
Một giây sau.
Chú chai trước mặt rồi đ/è lên mép để cậy chai ra.
Sau đó dùng xách cổ áo người mẫu đó rồi quăng ta lên ghế, hai lời bóp ta rồi rót vào.
Người mẫu giãy dụa.
Cho khi chủ quán phải ra mặt.
“Ôi, hiếm khi Đàm công tử đại giá quang lâm lần, khiến khó rồi…”
“Anh hay là…”
Đàm Lê ném vỏ chai đất rồi ngắt lời chủ.
“C/út.”
“Được rồi! c/út đây.”