TRUY TÌM SỰ THẬT

Chương 4.

28/08/2025 14:11

Trong mắt người ngoài, bọn chúng dựng cho mình một hình tượng hoàn hảo:

bác sĩ, học vấn cao, giao du trong môi trường sạch sẽ, lại còn chung tình.

Nhưng ở nơi không ai thấy, chúng âm thầm nghiên c/ứu cách tiếp cận những người phụ nữ giàu có, vạch ra đủ loại kế hoạch,

còn chia sẻ cho nhau cả những “chiến tích” đã thành công.

Vì giờ tôi đang ở trong thân x/á/c một con chó, nên mỗi khi họ bàn bạc chuyện này, chẳng ai thèm né tránh tôi.

Còn về mối qu/an h/ệ giữa tôi và Lý Thâm, tôi vẫn chưa nắm rõ.

Tôi ngồi thu mình trong góc, trước mặt là cái bát inox, bên trong chỉ có cơm thiu họ để lại từ hôm qua.

Lý Thâm thường lén hành hạ con chó này mỗi khi bạn gái hắn không nhìn thấy.

Sự dịu dàng, thân thiện mà hắn thể hiện ra ngoài đều là giả tạo.

“Thâm ca, anh giỏi thật đấy, sắp thành công rồi, bọn tôi chờ ngày anh phất đây.”

Lần này hắn quen được Hoàng Tân – người phụ nữ giàu có nhất mà hắn từng tiếp cận.

Nghe ý hắn thì lần này định “rửa tay gác ki/ếm”.

Nếu cưới được Hoàng Tân, hắn chẳng những trở thành kẻ lắm tiền, mà còn có thể thừa kế tài sản của bố mẹ cô ta, một bước lên hạng người thượng lưu.

Lý Thâm khẽ nhíu mày, trầm ngâm:

“Dạo này mí mắt tôi cứ gi/ật, trong lòng bất an. Các cậu nói xem, chuyện đó… liệu có ai điều tra ra không?”

Hắn liếc về phía tôi.

Một gã đàn ông ghé sát tai hắn: “Anh nói chuyện của Mục Hiểu Khê à?”

Mục Hiểu Khê… Đó chẳng phải cái tên mà hôm trước hắn gọi tôi sao? Cuối cùng cũng nhắc tới chuyện của tôi.

“Thâm ca, nhắc đến cô ta làm gì. Hơn nữa, lúc ch*t, con bé đó còn chẳng biết là do chúng ta gây ra, ai mà điều tra ra được.”

Chẳng lẽ… Cái ch*t của tôi thực sự là do bọn họ làm?

Tôi áp sát vào tường, vô thức lại gần để nghe rõ hơn.

“Ch*t ti/ệt, con chó của anh làm tôi gi/ật mình, đi không một tiếng động.”

Tới lúc đó tôi mới nhận ra mình đã đứng ngay dưới chân bọn họ.

Lý Thâm cúi người xuống, ánh mắt hắn lạnh đến mức như muốn bóp ch*t tôi ngay lập tức.

“Kỳ lạ thật, từ lúc bị ép nuôi con chó này, tôi luôn có cảm giác bị theo dõi.”

“Thâm ca, hay là… đem nấu luôn đi. Lúc đó anh cứ bảo là nó chạy mất, bạn gái anh chẳng lẽ lại lật mặt vì một con chó?”

Nghe câu này, con chó – tức là cơ thể tôi đang mượn lập tức dựng lông. Nó dường như cũng hiểu, nhưng nhờ tôi kìm lại nên không lao vào cắn.

“Không được. Chỉ là một con chó thôi, tôi chịu được. Hoàng Tân thích thì để cô ấy vui, tôi nhịn bấy lâu rồi, không thể hỏng việc vào phút cuối.”

Hắn dừng lại, ánh mắt ghim thẳng vào tôi, nụ cười đông cứng nơi khóe môi, giọng nói bệ/nh hoạn:

“Nhóc con, hãy tận hưởng những ngày cuối cùng đi. Đợi tôi cưới được Hoàng Tân, mày có thể ch*t rồi.”

Tôi cố nhẫn nhịn, rất muốn x/é toạc mặt hắn ra, nhưng sự thật vẫn chưa sáng tỏ, tôi không thể hành động sớm.

Tôi phải biết mình là ai, và những kẻ hại tôi – không tên nào thoát.

Thời gian qua, tôi luôn dưỡng sức trong cơ thể con chó này. Phần sức mạnh bị phong ấn trước kia cũng đã hồi phục gần hết.

Chẳng mấy chốc nữa, tôi sẽ lại có thể nhập vào cơ thể người.

Tôi đã quan sát kỹ – một trong những cổ đông phòng khám nha có bát tự yếu, rất thích hợp để tôi nhập x/á/c.

“Thâm ca, tới giờ rồi, hôm nay kết thúc ở đây thôi.”

Mỗi lần tụ tập, bọn họ đều bàn mưu tính kế để hoàn hảo hóa việc lừa tiền, hại người.

Cả nhóm có bốn tên. Từ lời chúng, tôi biết được đã có không dưới mười nạn nhân.

Người thảm nhất… chính là tôi.

Điều lạ là khi nhắc đến tôi, ai cũng cố tránh, như không muốn nhớ lại.

Lý Thâm canh giờ rất chuẩn. Vừa khi bọn họ thay đồ xong, ngoài cửa đã có một chiếc siêu xe dừng lại.

Từ trên xe bước xuống là Hoàng Tân.

“A Thâm, em đến đón anh đây.”

Hắn dắt tôi ra khỏi phòng khám, cười tươi như hoa. Một h/ồn một vía của Hoàng Tân đang ở trong tay tôi, nên mọi hành động của tôi đều tác động đến cảm xúc của cô ta.

Tôi lập tức giả vờ nôn mửa, rồi ngã vật ra đất co gi/ật.

“Trời ơi! Con chó của tôi bị sao thế? Anh cho nó ăn cái gì vậy? Chuyện đơn giản thế mà cũng làm không xong!”

Hoàng Tân bùng n/ổ tức gi/ận – tất nhiên là tôi mượn cảm xúc của cô ta.

“Bảo bối, em oan cho anh rồi. Nó chỉ là một con chó thôi, sao em lại vì nó mà nổi nóng với anh được chứ?”

Nếu hắn coi Hoàng Tân quý như vậy, tôi sẽ để cô ta thay tôi “dạy dỗ” hắn.

Dưới sự thúc đẩy của tôi, Hoàng Tân không thèm nghe giải thích, xông thẳng vào phòng khám:

“Tốt lắm, Lý Thâm, anh cho chó của tôi ăn thứ này à? Anh thật làm tôi thất vọng.”

Nói rồi, cô bế tôi ra ngoài. Ba tên đồng bọn của hắn đều ch*t lặng.

Có một tên phản ứng nhanh: “Chị dâu, chuyện này là lỗi của tôi. Hôm nay Thâm ca bận, đưa chó cho tôi trông, là tôi không chăm cẩn thận.”

Nhưng Hoàng Tân vốn quen được chiều, lập tức t/át cho gã một cái. “Hóa ra là anh! Con chó của tôi quý lắm, nó mà có mệnh hệ gì, tôi đ/ập nát tiệm của các anh!”

Không ai ngờ một con chó bình thường như tôi lại khiến Hoàng Tân làm Lý Thâm mất mặt giữa đám đông.

Nhưng hắn bình tĩnh hơn tôi tưởng. Không chỉ nhịn được, hắn còn theo sau xin lỗi, hứa sẽ không tái phạm, năn nỉ cô đừng gi/ận, hãy tha thứ.

Và đó mới chỉ là khởi đầu.

Vài ngày tiếp theo, tôi hành cho hắn gần như phát đi/ên.Nhưng hắn không dám oán nửa lời, vì lúc này, trong lòng Hoàng Tân, tôi còn quan trọng hơn hắn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm