Truy tìm người chết

Chương 9

20/11/2024 09:00

Đây là đâu? Đây hoàn toàn không phải là phòng khách! Đây là một căn phòng kín, không có cửa sổ, xung quanh đều là tường!

Dưới ánh đèn lờ mờ màu đỏ, trông bức tường càng thêm nhợt nhạt.

Mà trên bức tường trắng bệch đó viết đầy chữ hỷ nghiêng nghiêng vẹo vẹo bằng màu đỏ, đèn lồng đỏ tươi treo ở bốn góc tỏa ra ánh đỏ kỳ lạ.

Trên bức tường đối diện tôi còn treo một khung hình, đó là ảnh trắng đen của tôi! Trong ảnh chụp, tôi chảy hai hàng huyết lệ, há miệng h/oảng s/ợ.

Xung quanh bày trí đầy đồ cúng tế và đèn cầy.

Tôi r/un r/ẩy lấy điện thoại ra, báo cảnh sát! Chú cảnh sát hãy c/ứu tôi!

Tôi tuyệt vọng, cho dù gọi thế nào cũng không thể kết nối.

Gọi cho những người khác trong danh bạ cũng không được…

“Ầm ầm ầm!”

Tống Vũ ở sau lưng bắt đầu đ/ập cửa đi/ên cuồ/ng.

“Vợ ơi, em nhìn thấy chưa hả? Đây chính là phòng cưới của chúng ta đó! Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục có được không? Một mình anh dưới địa ngục cô đơn lắm~”

Không! Tôi không muốn! Nhất định…nhất định vẫn còn cách khác!

Tôi dùng sức gõ vào tường, hy vọng có thể xuất hiện cửa ngầm gì đó như trong phim.

Một mùi tanh hôi dữ dội trên tường kí/ch th/ích xoang mũi của tôi, lúc này tôi mới phát hiện chữ hỷ căn bản không phải được viết bằng chất liệu màu đỏ gì cả!

Là m/áu! Trơn dính, tanh hôi.

Tôi kìm nén cảm giác muốn nôn mửa, liều mạng gõ vào tường, đột nhiên trên bức tường gần bàn thờ vang lên tiếng vọng lại, bên trong trống rỗng!

Dưới sự va đ/ập kịch liệt của Tống Vũ, cửa vang lên ken két rồi bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Mau! Mau lên nữa!

Cuối cùng, vào lúc cánh cửa sắp không trụ được nữa thì cửa ngầm trên tường được mở ra.

Tôi mừng thầm trong lòng, chân trái vừa bước vào thì lại lùi về.

Có một người đứng thẳng tắp ở phía sau bức tường, giống như vẫn luôn chờ tôi đến vậy.

Mặt bà đầy m/áu, biểu cảm dữ tợn, cổ vươn ra rất dài, nếu tôi đi lại gần thêm mấy bước thì sẽ áp sát lên mặt bà!

“Tiểu Vãn à, con muốn đi đâu thế?”

Quả nhiên! Quả nhiên là mẹ chồng!

Chân bà cứng c/òng, bước từng bước đến gần tôi.

“Tiểu Vũ yêu con như vậy, con ch*t chung với nó là được rồi, tại sao phải trốn chứ? Tại sao?”

Đợi đã! Phía sau mẹ chồng còn có một cô gái ngồi xe lăn! Cô ta là ai?

Cuối cùng cánh cửa phía sau cũng không chịu nổi va đ/ập nữa, đổ rầm xuống.

Tống Vũ bò vào…

Mẹ chồng lắc lư cánh tay trước mặt tôi mấy cái, một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi, cơ thể tôi bắt đầu mất sức, mí mắt khép lại.

Đừng! Đừng mà, tôi lảo đảo bò đến trước bàn thờ, tôi không muốn ch*t như vậy đâu!

Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy khung ảnh trên bàn thờ rơi xuống đất vỡ toang, bức ảnh chảy huyết lệ dường như đang cười nhạo tôi vậy.

Tôi dần mất đi ý thức.

Lẽ nào tôi phải ch*t như vậy sao?

Đợi đã, cô gái trên xe lăn kia trông rất quen! Là ai? Rốt cuộc là ai?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
5 Thai nhi quỷ Chương 27

Mới cập nhật

Xem thêm