10.
Tôi tiếng.
Có bí mật gì lớn chứ?
Chẳng lẽ lại chuyện cam đoan với bà nội rằng chơi đùa với mà thôi.
Chỉ cản trở kết hôn sinh con, đảm bảo họ nối dõi tông đường, bà nội trừ việc nhắm mắt qua, liệu còn đ/á/nh ch*t sao?
Điện thoại máy tính thu giữ.
Công cụ giải duy nhất chính chiếc tivi lớn chiếm nửa phòng khách.
Mỗi ngày ngẩng cổ lên mới nhìn rõ nhân vật trên màn hình làm gì.
Phong trang thực sự chút kỳ quái.
Tôi dựa đầu lưng ghế sofa, nằm ngày.
Thẩm đã nửa trở về.
Tôi cũng được thanh tịnh.
Tôi buồn chán chơi đùa với đôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Chú m/ua ăn quên mang theo chìa khóa à?
Tôi xỏ dép cửa, chính ng/uồn vui ngày tôi.
Nhưng đáng tiếc.
Người cửa lại Nhu.
Tôi lập còn vui vẻ nữa.
Giữa ta, ai tình địch dễ nói.
Tóm lại, chúng chắc chắn hòa thuận lắm.
Tốt nhất ngả.
Tôi khóa cửa.
“Xin lỗi, chìa khóa.”
Thực cũng hy vọng sẽ hàng ngày cất giấu chìa khóa đâu!
Tưởng rõ ràng cũng ngờ điều này.
Chúng đối diện nhau cánh cửa sắt to lớn sự ngượng ngùng.
Bỗng nhiên cười nhạo tiếng: “ Không còn định giữ đẹp vàng sao!”
Tôi trợn mắt.
Quả nhiên vừa miệng đã lời hay.
“Có việc việc đây.”
Tôi thực sự chút hy vọng sẽ triệu mặt rời xa Hách, sẽ giúp trốn tận trời góc bể.
Dù sao cũng tiếc với tôi.
Nhưng thẻ đen mà đưa rút thẻ.
Mỗi m/ua bộ năm ngàn tệ, mang đi trả.
Số trả lại chuyển em gái.
Bây phát hiện, lại giấu giếm nữa.
Rõ ràng hiểu tôi.
Trong đầu nghĩ Hách.
“Gần đây không?”
Thì người.
“Không, chắc chỗ phụ nữ khác?”
Tôi thành nơi ở.
Quả nhiên, sắc mặt trở nên x/ấu hẳn đi.
Cô liếc cái: “Một đàn lớn như cậu mà x/ấu hổ, đi tranh giành đàn với cả đám phụ nữ à?”
Tôi nhún vai.
“Cô cũng thấy nh/ốt lại.”
Tôi nhân cơ hội thử dò hỏi: “Không ít đảm bảo sẽ biến mất khỏi tầm mắt mãi mãi.”
Tưởng mỉm cười.
“Cậu thấy giống kẻ ngốc à? cậu tiền? đàn ông, tối đa chơi đùa với cậu thôi. kết hôn với ấy, muốn nuôi bao nhiêu cũng được. Hơn nữa, hiện tại nhìn cậu cũng tạm được, so với việc nuôi khác mà vừa mắt tốt hơn.”
À...
Được rồi!
Quả dễ gì để gả hào môn.
Nhưng vẫn nhịn được mà nhắc nhở câu.
“Cô xem, nếu sự yêu sao?”
Tưởng phì cười.
“Yêu cậu? Ha ha ha. đã thấy ai yêu mà lại nh/ốt như chó chưa?”
Nụ cười trên mặt lập cứng lại.
Tôi chiếc đỗ bên ngoài biệt thự.
“Biến đi!”
Tưởng cũng rút lại nụ cười chạm tới đáy mắt mình.
Cô tiếng lái rời đi.
Tôi cửa hứng chịu gió hồi lâu.
Gót gần như cóng lại.
Mãi khi trở kéo nhà, cơ mới từ từ ấm lại.
“Cậu Tống, sao cậu lại cửa thế, lúc mà cảm làm sao giờ?”
Tôi cứng hỏi Liễu.
“Chú xem, lòng Hách, chó cưng không?”
Chú to miệng, ngơ ngác nhìn hồi lâu.
Tôi quay lên khóa trái cửa, áo, đổ xuống giường.