Nghe nói sau khi tốt nghiệp học đường Yêu giới, Thái tử Long tộc đã trở về Long Cung.
Ta vượt ngàn dặm, ngậm cọng cỏ chực chờ trước cổng Long Cung, gặp ai cũng hỏi thăm có thấy Thái tử Long tộc không.
Chẳng mấy chốc, chuyện Thái tử Long tộc có người bà con nghèo túng đến thăm đã lan khắp Long tộc.
Khi Thái tử Long tộc xuất hiện trước mặt ta thì trời đã tối muộn. Lúc ấy ta đã hóa về hình rắn, cuộn tròn ngủ dưới tảng đ/á ngầm.
Đuôi rắn bị chọc nhẹ hai cái, ta mở mắt thấy Chúc Bạch, vị Thái tử Long tộc đã gần trăm năm không gặp.
Ta bật dậy, chiếc đuôi rắn màu lục quấn ch/ặt lấy eo y. Rắn vốn ưa lạnh nên việc cọ xát vào thân nhiệt ấm áp của y khiến ta hơi khó chịu.
Vì được hóa rồng, ta đành phải nhẫn nhịn.
Ta bày ra cái vẻ nhớ thương y khôn xiết, rúc vào vai y thì thầm: "Chúc Bạch à, ta nhớ ngươi lắm cơ! Trăm năm không gặp, ngươi lại nỡ lòng không tìm ta, đúng là đồ phụ tình!"
Chúc Bạch khẽ hạ mi, giọng bình thản: "Nếu ta nhớ không nhầm, trước đây chính ngươi từng nói vĩnh viễn không muốn gặp ta mà?"
Ta chột dạ, mắt chớp chớp, tay vỗ lưng y nói nhỏ: "Ngươi thật hay so đo, chuyện nhỏ xíu mà nhớ suốt trăm năm."
Chúc Bạch cười khẽ, quay đi bỏ mặc ta ở đó. Ta vội đuổi theo, đuôi rắn quấn ch/ặt lấy y.
Đến cung điện Thái Tử, ta nằm ườn lên long sàng rất tự nhiên, hai chân hoá đuôi rắn quẫy lo/ạn trên nệm.
Linh khí Long Cung dồi dào quá, lại thêm Chúc Bạch mang linh khí tinh khiết nhất, nằm trên giường y thật sảng khoái.
Chúc Bạch đứng im bên giường nhìn ta hồi lâu, mãi sau mới hỏi: "Ngươi tìm ta có việc gì?"
Ta ngừng lăn lộn, ngồi dậy chỉ vào vết thương nơi đuôi rắn. Cái vết này là do bị gai nhọn cứa phải mấy hôm trước. Giọng ta tỏ ra ấm ức: "Ta bị một con xà yêu đả thương, đ/á/nh không lại nó nên tới tìm ngươi nhờ hỗ trợ."
Chúc Bạch liếc nhìn vết thương đã lành hẳn, trầm mặc rất lâu.
Dù sao thì cuối cùng ta cũng được ở lại điện Thái Tử.
Nhớ năm xưa ở học đường, ta với Chúc Bạch thân thiết như huynh đệ ruột thịt. Hồi đó y còn tặng ta một mảnh vảy rồng, nói có thể hộ thể.
Nhưng gần ngày tốt nghiệp, y lại đòi lại mảnh lân ấy.
Ta nổi trận lôi đình, thế là đoạn tuyệt.
Giờ muốn tìm y song tu, trong lòng vẫn còn hơi run. May thay Chúc Bạch không xua đuổi, tiện cho ta tìm cơ hội tiếp cận.