11.
Đây là ngày sinh đầu trôi qua thế thuyết này.
Cho khi Cố hỏi ước nguyện sinh của là gì, hồi lâu rồi đáp: "Chúng lên đỉnh núi ngắm hôn nhé."
Tôi vẫn chưa từng ngắm trọn vẹn buổi hôn nào thế này.
Đối yêu cầu của nào Cố cũng đồng ý chút dự.
Khi đang đứng cổng trường, bản đồ trên thoại chuẩn bị tìm đường lên núi.
Cố bất ngờ đưa bảo hiểm: "Lên xe đi, đưa đi."
Nhìn bảo hiểm rồi ngắm Harley mặt.
"Đây là xe của à?" ngập ngừng hỏi ấy: "Tôi nhớ loại xe này như rất mà..."
Hoàn cảnh gia của Cố giàu lắm, sao m/ua nổi mô tô tiền này?
Cố trả qua loa: "Xe này là của Lý Khải."
"Tôi đồng ý điểm danh cho xe."
"Tôi biết sẽ là cần thiết Cậu mỉm "Nhưng muốn tổ sinh cho long trọng chút."
Cậu cài tốt bảo hiểm.
Ngay khi tấm kính tối của phủ tầm nhìn, thấy giọng ấm áp của vang lên trên đỉnh đầu.
Giọng nhẹ nhàng, pha chút vui vẻ.
"Xin lên xe, thọ tinh."
...
Khi Harley đỉnh núi, hôn.
Ánh chiều tà rực rỡ tráng lệ như tranh sơn dầu.
Bỗng nhiên, Cố quay "Tôi nhớ ra, hôm nay vẫn chưa ôm lần nào."
Cậu hai hướng về phía "Không bây giờ, chúng ôm nhau nhé?"
Ánh sáng vàng rực của hôn phủ lên người lớp ánh sáng, giờ phút này quá hơi ngại ngùng xua "Thôi... cần đâu."
Tôi vụng về tìm cớ: "Tôi... tiền."
Cố xong ngẩn người rồi nhẹ nhàng cười.
Ngay sau tiến hai ôm ch/ặt vào lòng.
Thấy ngỡ ngàng, ghé vào tai "Hôm nay là ngày sinh của cậu, miễn phí."
Tôi dự vài giây.
Tay của nâng lên, thử ôm ấy.
"Cố Hàn." rất nghiêm "Cậu làm ăn kiểu này sẽ thua lỗ đấy."
Cậu cúi đầu xuống khẽ thở dài: "Vậy phải làm sao đây, cứ thấy là chẳng nguyên nữa."
Trong ánh hôn, ôm ấy, nhịp bỗng hai nhịp.
Không hiểu sao lòng nảy sinh -
Toi rồi, thật sự rất thích ấy.
Cái ôm này kéo dài rất lâu, đã sớm vượt xa mười phút ngày thường.
Nhưng ấy, chẳng ai buông cả.
Cho khi tia sáng cuối của hôn sắp biến mất, biết đảm đâu, cuối cũng nhịn được lên tiếng.
"Cái đó..."
Tôi thấy giọng mình, hơi r/un r/ẩy, nhưng rất kiên định.
"Hửm?"
Cố liền lười biếng đáp lại.
Lúc này đ/ập như trống trận.
Tôi muốn ấy, như chút thích cậu.
Tôi muốn ấy, chúng thử ở bên nhau được không?
Nhưng ngay tiếng chuông thoại của Cố c/ắt ngang câu chưa của tôi.
Cố đành phải buông lỏng cánh đang ôm ra, thoại túi áo.
Tôi được giọng hay nội dung phía bên kia thoại của ấy.
Nhưng thấy biểu cảm của dần trở nghiêm túc.
Vài phút sau, cúp máy, lộ vẻ buồn bã.
Nhưng vẫn cố gắng nở nụ dàng tôi.
"Xin lỗi." Cậu nói.
"Nhà chút việc, phải về nhà chuyến."