Nói đến đây, gã đầu đinh lia mắt nhìn bốn người chúng tôi - những tân thủ mới toanh.

Giọng điệu đã bớt phần lạnh lùng cứng nhắc hơn lúc nãy.

Thay vào đó là chút dịu dàng hiếm hoi.

"Khoan đã, thẻ kỹ năng của mấy người là gì vậy? Trao đổi thông tin đi, lúc cần còn hợp tác thoát khỏi cái hang q/uỷ này."

Tên b/éo ngớ người: "Thẻ kỹ năng là cái gì?"

Gã đầu đinh nhe răng cười: "Chính là siêu năng lực đặc biệt mà người chơi sở hữu trong game. Người thì lực sĩ nghìn cân, kẻ thì tốc độ như gió, có đứa còn tàng hình được. Đứa mạnh thì sát thương k/inh h/oàng, đứa yếu thì kỹ năng sống sót."

Cô nữ sinh tròn mắt: "Úi, vậy sao? Làm thế nào để xem kỹ năng của mình ạ?"

Gã đầu đinh cười khẩy: "Nhắm mắt, tập trung. Trước mặt sẽ hiện lên một tấm thẻ kĩ năng, đọc đại ca nghe xem nào."

Thằng b/éo ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt.

Giây lát, hắn lí nhí: "Ờ... Tàng hình 5 phút."

Gã gật gù: "Khá đấy, lúc nguy cấp còn giữ mạng."

Gã b/éo cười toe toét, quay sang nữ sinh: "Cô em, em có gì?"

Cô nữ sinh ngập ngừng: "Hình như... là bay lượn."

Ánh mắt gã đầu đinh lóe lên: "Tốt! Gặp nguy hiểm vừa thoát thân vừa giữ mạng."

Hắn xoay sang Bùi Thanh Yến hỏi: "Còn anh bạn?"

Từ khi vào phó bản, tên này chẳng thèm giao lưu, chỉ đờ đẫn nhìn về phía tôi.

Nhưng cả nhóm vẫn liếc nhìn hắn không ngừng.

Lý do đơn giản:

Quá đẹp trai!

Khuôn mặt điêu khắc, bờ vai rộng, dáng ngồi bệ vệ tựa như nam thần tạc tượng.

Nghe hỏi, hắn chỉ liếc lạnh một cái rồi im thin thít.

Gã đầu đinh nhíu mày: "Được, không nói thì thôi. Lỡ có ch*t đừng trách ta không c/ứu."

Hắn khoanh tay nhắm tịt mắt, thái độ kh/inh người lộ rõ.

Gã tức tối quay sang tôi: "Đến lượt cậu, nhóc con!"

Tôi nhắm mắt, tập trung.

Trong bóng tối, tấm thẻ lấp lánh dần hiện ra.

Trên đó viết:

【Tên kỹ năng: Anh Em Thì Ra Đỡ Đòn Cho Ta]

【Điều kiện: Hét vang "Ông nội c/ứu cháu!" (câu thần chú phải rõ ràng, nói ngọng vô hiệu lực)

【Hiệu ứng: Không sát thương, nhưng sau khi thi triển, người chơi mạnh nhất phó bản sẽ xuyên không đến hộ giá, kẻ vi phạm sẽ bị điện gi/ật.】

Mở mắt nhìn ánh mắt đầu đinh đang chằm chằm, tôi ngây ngô trả lời:

"Em là... ngửi mùi ạ."

"Đại ca, ngửi mùi có dùng được không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hồi Ức Doanh Doanh

Chương 8
Chồng tôi Ninh Khuyết là thiên tài kiếm thuật lừng danh thiên hạ, nhưng vì ân cứu mạng đành phải cưới con gái tiểu lại như tôi làm vợ. Anh ấy đối xử lạnh nhạt, chẳng thèm nhìn tôi thẳng mặt. Không sao, chỉ cần tôi hết lòng phụng dưỡng, làm tròn bổn phận người vợ hiền, ắt có ngày sưởi ấm được trái tim chàng. Cho đến một ngày, một nữ kiếm khách phong trần tìm đến, hai người đắm đuối nhìn nhau, trong mắt chỉ còn hình bóng đối phương. Hồi lâu sau, nữ kiếm khách đưa kiếm chỉ về phía tôi: "Nàng ta là ai?" Ninh Khuyết đáp: "Với ngươi và ta, nàng ấy chỉ là một người không liên quan." Nhiều năm sau, tôi và hắn tái ngộ ở thị trấn cách xa ngàn dặm. Hắn đứng trước quán hoành thánh, áo trắng nhàu nát. "Bao năm nay, ta tìm nàng khắp chốn, có thể... cho ta một cơ hội..." Lời chưa dứt, chồng tôi ngẩng đầu từ lò rèn: "Nương tử, hắn là ai vậy?" Tôi lắc đầu, cười khẽ: "Không quen, chắc là người không liên quan."
Cổ trang
Nữ Cường
Tình cảm
0