Nói đến đây, gã đầu đinh lia mắt nhìn bốn người chúng tôi - những tân thủ mới toanh.

Giọng điệu đã bớt phần lạnh lùng cứng nhắc hơn lúc nãy.

Thay vào đó là chút dịu dàng hiếm hoi.

"Khoan đã, thẻ kỹ năng của mấy người là gì vậy? Trao đổi thông tin đi, lúc cần còn hợp tác thoát khỏi cái hang q/uỷ này."

Tên b/éo ngớ người: "Thẻ kỹ năng là cái gì?"

Gã đầu đinh nhe răng cười: "Chính là siêu năng lực đặc biệt mà người chơi sở hữu trong game. Người thì lực sĩ nghìn cân, kẻ thì tốc độ như gió, có đứa còn tàng hình được. Đứa mạnh thì sát thương k/inh h/oàng, đứa yếu thì kỹ năng sống sót."

Cô nữ sinh tròn mắt: "Úi, vậy sao? Làm thế nào để xem kỹ năng của mình ạ?"

Gã đầu đinh cười khẩy: "Nhắm mắt, tập trung. Trước mặt sẽ hiện lên một tấm thẻ kĩ năng, đọc đại ca nghe xem nào."

Thằng b/éo ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt.

Giây lát, hắn lí nhí: "Ờ... Tàng hình 5 phút."

Gã gật gù: "Khá đấy, lúc nguy cấp còn giữ mạng."

Gã b/éo cười toe toét, quay sang nữ sinh: "Cô em, em có gì?"

Cô nữ sinh ngập ngừng: "Hình như... là bay lượn."

Ánh mắt gã đầu đinh lóe lên: "Tốt! Gặp nguy hiểm vừa thoát thân vừa giữ mạng."

Hắn xoay sang Bùi Thanh Yến hỏi: "Còn anh bạn?"

Từ khi vào phó bản, tên này chẳng thèm giao lưu, chỉ đờ đẫn nhìn về phía tôi.

Nhưng cả nhóm vẫn liếc nhìn hắn không ngừng.

Lý do đơn giản:

Quá đẹp trai!

Khuôn mặt điêu khắc, bờ vai rộng, dáng ngồi bệ vệ tựa như nam thần tạc tượng.

Nghe hỏi, hắn chỉ liếc lạnh một cái rồi im thin thít.

Gã đầu đinh nhíu mày: "Được, không nói thì thôi. Lỡ có ch*t đừng trách ta không c/ứu."

Hắn khoanh tay nhắm tịt mắt, thái độ kh/inh người lộ rõ.

Gã tức tối quay sang tôi: "Đến lượt cậu, nhóc con!"

Tôi nhắm mắt, tập trung.

Trong bóng tối, tấm thẻ lấp lánh dần hiện ra.

Trên đó viết:

【Tên kỹ năng: Anh Em Thì Ra Đỡ Đòn Cho Ta]

【Điều kiện: Hét vang "Ông nội c/ứu cháu!" (câu thần chú phải rõ ràng, nói ngọng vô hiệu lực)

【Hiệu ứng: Không sát thương, nhưng sau khi thi triển, người chơi mạnh nhất phó bản sẽ xuyên không đến hộ giá, kẻ vi phạm sẽ bị điện gi/ật.】

Mở mắt nhìn ánh mắt đầu đinh đang chằm chằm, tôi ngây ngô trả lời:

"Em là... ngửi mùi ạ."

"Đại ca, ngửi mùi có dùng được không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17
11 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm