19.
Giang Tầm đã mấy ngày tới bệ/nh viện.
Tôi đã dối rằng dạo này anh ấy bận có thể ghé qua.
Bà lên tiếng, còn người có tiền đồ.
Nhưng khi tôi dỗ vào ban đêm bất ngờ nắm tôi.
Bà rưng rưng nước mắt, r/un r/ẩy hỏi tôi: à, có rồi không?”
"Tiểu tính tình tốt, phép, thật sự quá bận, định báo trước cho biết tiếng. Mấy ngày này ngơ ngác ngoài sổ, đợi nhỉ?"
“Vậy nên thực vid ngoại…. Nám, có lỗi với con.”
Tôi lắc đầu, nhưng nước mắt sao rơi xuống.
Dường mọi cảm đã tìm được lối thoát để trút bỏ.
Tôi cắn môi.
Thế nhẹ nhàng vỗ đầu tôi, giống khi tôi còn nhỏ:
“Tiểu vừa đẹp trai vừa có năng lực. Tính cách kia thằng bé, vừa biết đã được yêu thương từ nhỏ lên. Nhưng người khi chô thế vừa giúp đút cho ăn, gọt nghĩ cách chọc vui vẻ ngốc, thằng ràng có ý với Nám bảo bối đó.”
Tôi bị Đại bảo bối Nám chọc cười.
Bà cũng cười: “Bà biết lo điều gì. biết, cũng biết.”
Thế bình tĩnh với tôi rằng đã nghĩ việc leo lên lầu để tôi nữa.
Là Tầm kéo cô lại.
“Tiểu diều bay trời được bằng dây, nó tìm được đường về nhà. Ta nhà, Nám chúng sau này uất ức tìm được chỗ nào sao a.”
Bà nhiều điều lắm.
Đều nghĩ điều gì ra, phần có Tầm.
“Con có biết hỏi điều gì không?”
Tôi lắc đầu.
Bà dường nhớ tới chuyện gì buồn nếp mặt giãn ra.
“Thằng nói, Dạng Dạng vậy, trúng thằng sao?”
Tôi sửng sốt, sau đó khỏi nghĩ Tầm luôn ngồi trước giường ngoại, mái tóc xoăn nhỏ xõa xuống, vẻ mặt chán nản.
Sau đó anh ấy túc ghi ngoại, rằng sau này khi theo đuổi vợ định dùng tới.”
"Nhưng Nám à, người đời luôn lo chuyện này chuyện nọ. Cuộc vậy thật nhàm chán, còn trẻ, còn có thể mắc số sai lầm, dù sao ai biết trước được điều gì xảy ra, vậy Nó hơn đợi khi đi, nhớ chuyện đó hối h/ận vì sao năm đó thử ở bên nhau.”
“Đương nhiên, trọng đã từng hỏi nghĩ thế nào chưa? Người có để cơm. Chuyện trong lòng sao người khác biết được? Nám à, những thứ nghĩ đối với người có người thương đó.”
Bà có chút hơi buồn ngủ.
Nhưng cố ch/ặt, vỗ nhẹ vào mu bàn tôi: “Đi hỏi đi, thằng đợi con.