Trở Lại Năm 2002

Chương 1

17/04/2025 14:21

Tài xế xe máy đã bỏ chạy, nhưng do đang là giờ tan tầm, xung quanh lập tức tụ tập một đám đông.

Năm 2002 điện thoại di động chưa phổ biến, may sao đi qua con hẻm vài bước đã có tiệm tạp hóa, nơi đó có điện thoại cố định.

Tôi nhờ một anh trung niên bên cạnh gọi 120, lúc này có người nhiệt tình muốn đưa tôi đi viện ngay nhưng tôi từ chối.

Bởi huyện nhỏ này chỉ có một bệ/nh viện huyện, mà dì của Chu Trị Quốc chính là trưởng khoa sản nơi đây.

Kiếp trước, đến lúc ch*t tôi vẫn tưởng mình mất con và tử cung do sảy th/ai.

Mãi sau khi ch*t mới biết, Chu Trị Quốc cấu kết với người dì để c/ắt bỏ tử cung tôi - hòng khiến tôi cam tâm nuôi đứa con của anh ta và tình đầu.

Thuở ấy sau khi sảy th/ai, Chu Trị Quốc đem Chu Thận - con trai với tình đầu - về nhà, giả danh con của bạn thân để tôi chăm sóc.

Ngây thơ tin lời, lại nghĩ mình không thể sinh nở, tôi hết lòng nuôi nấng Chu Thận như m/áu mủ ruột rà.

Chu Thận mắc bệ/nh tim di truyền, thể trạng yếu ớt, tôi cặm cụi chăm chút đến năm nó 13 tuổi.

Suốt những năm ấy tôi khắp nơi tìm bệ/nh viện tốt, săn tìm ng/uồn tim hiến, đến khi nó được ghép tim khỏe mạnh.

Năm 18 tuổi nó muốn du học, tôi lại tảo tần lo liệu, đem phần lớn gia sản cho nó mang theo.

Thế mà lúc tôi bệ/nh nặng muốn gặp mặt lần cuối, nó thẳng thừng từ chối với lý do "bận".

Nửa năm sau khi tôi ch*t, nó đặc biệt về quê chỉ để đến trước m/ộ tôi thốt lời:

«Nếu không vì mẹ, làm sao con thành đứa con hoang? Đây là vết nhơ cả đời con, con không bao giờ tha thứ cho mẹ.»

Đến lúc ấy tôi mới hay Chu Thận chính là m/áu mủ của Chu Trị Quốc và tình đầu, còn kẻ ngốc như tôi đã dốc lòng nuôi dưỡng chỉ đổi lại câu «Mong mẹ ch*t từ lâu» của nó.

May thay xe cấp c/ứu 120 đến nhanh, lần này nhất định không lặp lại vết xe đổ của kiếp trước.

Tôi yêu cầu đưa đến bệ/nh viện Phụ sản - Nhi thành phố, nơi cách bệ/nh viện huyện chỉ năm sáu cây số, chẳng mấy chốc đã tới nơi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm