“Hả?”
Thôi mọi chuyện rõ ban ngày.
Em trai Trạm Nguyện nhỏ mình con gái, năm 18 tuổi quyết định phẫu thuật chuyển giới thành con gái.
Lúc tôi và Trạm định ấy hồi phục hoàn tôi chẳng thể ra ấy từng con trai.
Ánh mắt phía trên đầu dần nóng rực, Trạm nâng cằm tôi đầy áp đảo, cười lạnh
không rõ ý đồ:
“Chuyện này tính sổ thế nào đây?”
Tôi né tránh mắt:
“Gì cơ?”
Cằm đ/au Trạm chẳng dành nghiêm nói:
“Lâm Mộc, có hiểu lầm sao không nói với anh? không cùng xuyên qua cả đời này ta có lẽ chẳng còn liên quan gì nữa.”
“Chỉ vì hiểu lầm nhỏ nhoi, có thể vứt bỏ tình cảm năm năm ta. Đúng tà/n nh/ẫn thật đấy, Lâm Mộc.”
Giọng Trạm lúc xúc động:
“Lâm Mộc, đúng vô tâm. Lần này phải tới anh. Trước khi xong, không đụng vào em.”
Vừa nghe trách móc Trạm, tôi tự t/át mình hai cái. Nghe khóe
miệng tôi không nhịn hơi gi/ật giật.
Dù chỉ cái chớp tôi không thoát khỏi mắt khó coi:
“Vui lắm hả?”
Tôi nhanh trí lắc đầu, cúi gằm mặt:
“Không có.”
Kỳ Trạm khẽ cười:
“Được, xem vui bao lâu.”
Nói xong, quay gọi điện bảo người mang đồ tới. Chẳng mấy chốc, chiếm luôn khách tôi.
Trước khi ngủ, tôi rồi nghiêm túc nói:
“Lâm Mộc, tối nay không cùng anh. Đây chính hình sớm ôm ngủ, nhanh mà đi.”
Dứt lời, sập cửa lại không chút lưu luyến.