Trại nuôi quỷ

Chương 8

29/05/2024 11:23

Buổi sáng hôm sau, bị âm thanh thông làm ngủ.

"Nhiệm vụ mới: thức những đứa trẻ ở cô nhi viện."

"Nhắc nhở: vụ này không bắt buộc! thành nhiệm vụ sẽ nhận phần thưởng thống."

Cái gì thưởng không thưởng.

Đánh thức bạn nhỏ vốn là việc trưởng đây nên làm.

Tôi nhanh chóng đ/á/nh răng rửa mặt áo, chạy túc xá.

Giáo viên sống Lưu Nhị ở đây rồi.

Xem vẫn chậm chạp quá, lần nhất định phải thức.

"Người mới này lẽ không ở trong bản kinh dị không nên ngủ say sao?"

"Lần đầu tiên người ngáy khò khò vậy trong bản kinh dị á."

Chúng chia nhau lũ trẻ dậy.

Tôi đ/á/nh thức gái, Lưu Nhị trai.

Tôi túc nữ, mấy đứa nhỏ giác thức dậy rồi.

Có điều Tiểu Tuyết vẫn nằm sấp ngủ lành trên giường, đằng chỉ mái tóc đẹp cô bé.

Tôi vỗ vỗ vai Tiểu Tuyết, gọi: Tuyết, dậy nào.”

"Cảnh nguy hiểm phía trước"

Tiểu Tuyết tức gi/ận "ừm" tóc mình, mái tóc bị gi/ật cùng da đầu, lộ phần trắng hếu.

"Aaaaa, mau mau bảo vệ cơ thể."

"Cảm ơn nhắc nhở."

Mái tóc càng lúc càng ra, rõ ràng từng sợi, đ/âm thẳng vào ng/ực tôi.

“Hệ thống, sử dụng kh/ống mái tóc trong vòng 03 phút.”

Tôi lấy dây buộc tóc bị sẵn trước.

Tôi vốn định khi lũ trẻ dậy sẽ bện tóc chúng.

Lúc này mái tóc Tiểu Tuyết bồng bềnh trong không trung, từng sợi từng sợi rõ muốn bện tóc tiện.

"Người mới làm gì đó?"

"Người mới tết tóc đó."

"Tại sao huống kỳ dị vậy hơi cười nhỉ?"

"Xong xong người mới xong rồi."

Thời gian ba phút kết thúc, tết xong bím tóc đẹp, da đầu Tiểu Tuyết về chỗ cũ.

Tiểu Tuyết xoay cái đầu 180 độ, trợn mắt nhe răng tôi.

Sau đó con mái tóc mình.

Tôi véo mặt con bé: Tuyết à, buổi sáng tốt lành nha, cô giáo chải tóc xong rồi nè.”

Tiểu Tuyết đi bím tóc mình, đó chạy trước cái gương trong cô nhi soi lượt.

Tôi đưa áo Tiểu Tuyết, cười con bé: Tuyết, đẹp thế, này đừng tùy tiện tóc vậy nhé.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

#BERE Từ khi chuộc thân khỏi nhà họ Tống, tôi mở một tiệm bánh ngọt ở phía tây thành. Ngày ngày nhào bột hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống êm đềm trôi qua. Thế nhưng một đêm mưa gió dữ dội, trưởng tử nhà họ Tống bỗng đập cửa phòng tôi thúc giục. Trong tay hắn, ôm khư khư một bé gái ba tuổi. "Cô nương An Ý, gia đình ta gặp biến cố lớn, tình thế nguy nan, muội muội nhỏ không nơi gửi gắm. Không biết cô nương có thể tạm thời chăm sóc giúp ta được chăng?" Tôi chỉ do dự một chút, liền gật đầu: "Được." Dù sao, nhà họ Tống có ân tái tạo với ta, tôi đâu phải kẻ vô tâm vô phế. Mười năm sau đó, tôi giữ tiệm bánh nhỏ, nhìn đứa bé lớn lên thành thiếu nữ trăng tròn, đợi nhà họ Tống trùng hưng. Tôi nghĩ, ân tình đã trả hết, đã đến lúc nghĩ đến chuyện trăm năm của mình. Nhưng không ngờ, ngày đi xem mắt, trưởng tử nhà họ Tống mặc triều phục đỏ tươi, đứng sừng sững giữa sân nhà tôi. Ánh mắt sắc lạnh quét qua, khiến mọi người như ngồi trên đống lửa. Hắn nói: "Ta đến để thẩm định hộ cô."
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 2
Quy Môn Chương 15
Tri Dư Tri An Chương 21