Hồi lâu, Thần bỗng lên tiếng: "Cháu lão đi."
Ta người, gượng gạo hỏi: nơi nào được?"
"Lão tuổi trời chẳng còn bao, lại không truyền nhân. Mấy thứ thuật dù sao cũng là huyết cả đời, bỏ phí uổng lắm."
Ông ấy vỗ vai ta: "Sáng mai nghĩ xong thì ta. Chà, người rồi, mỏi quá."
Dứt lời, ấy bầu rư/ợu vào ta, quay lên lầu.
Ta người nhấp ngụm, lòng lên nỗi chua xót kỳ.
Tạ Duyên à, hình như... lại chỗ về rồi.
Hôm sau, thần xếp chờ sẵn.
Ta hứa, Lang gi/ận lắm, mãi đến thề tới kiến, hắn mới miễn cưỡng theo, cùng ảnh vệ hồi phủ.
Ta định Khúc tới, trao th/uốc đi.
Nhưng mãi đến xế chiều vẫn không thấy bóng người.
"Hả? Ngươi tin sao? A Lưu nàng ấy gặp nạn, hôm từ cổng làng về vẫn tỉnh, đến giờ tỉnh lại."
Lời chủ quán sét ngang tai, đờ đứng hình.
Trong cơn choáng váng, gắng lời ta, nhưng chỉ thấy môi người mấp máy.
"Lão Khúc cũng khổ, trai tử trận, rể cũng đứa nuôi lai lịch không rõ lại ốm yếu ốm, nếu là ta thì sao nhắm mắt nổi."
"Mà gái họ Khúc đẹp tiên ấy, lại không nam nhân che chở, biết bao kẻ nhòm ngó."
"Thôi đừng nữa, cái ấy coi tuyệt tự đời rồi."
Giữa tiếng ồn ào, mũi ngửi thấy mùi hương kỳ, đầu óc chợt tỉnh táo.
Thần hương th/uốc: "Tỉnh thì dẫn đi."
"Cháu giống cha cháu quá, trong lòng đã người, cũng vô ích."
Hôm đi, Tạ Duyên cưỡng ép xung đạo.
Kinh mạch rối lo/ạn, tức hành, thành ra hỏa công tấn tâm.
Lần đầu thấy Thần lộ vẻ nghiêm trọng đến thế.
Gương mặt tái nhợt của Tạ Duyên cứa vào mắt, hoảng hốt bỏ khỏi phòng.
Sao mãi không Gian đông tây cách nhau cái sảnh chính.
Trên giường ngày ấy, chỉ cái gối.
Khúc đang bóc táo trong sân, Châu lặng lẽ bên cạnh.