Ông bà nội tôi cực kỳ trọng nam kh/inh nữ.
Từ khi tôi biết nhận thức, họ nhìn tôi như cái gai trong mắt.
Dù bố mẹ tôi định cư ở thành phố, ít về quê, họ vẫn thi thoảng lên thành ầm ĩ đòi sinh con trai, nào là ăn vạ lăn đùng ra khóc, nào là ch/ửi bới đủ điều.
Bố mẹ tôi cũng cố đủ cách.
Suốt bao năm nhà lúc nào cũng nồng nặc mùi th/uốc Bắc, bệ/nh viện vào ra như cơm bữa, thử cả thụ tinh ống nghiệm.
Ông bà nội thì khắp nơi cầu khấn, tìm đủ phương th/uốc bí truyền.
Kỳ lạ là sức khỏe họ không vấn đề gì, nhưng mẹ tôi mãi không thụ th/ai.
Trong thâm tâm, bố tôi cũng thích con trai.
Ông chẳng buồn bế tôi, nói chuyện còn hiếm hoi.
Nhưng khi thấy con trai hàng xóm lại nựng nịu hết lời, đến nỗi cả khu phố đều biết hai vợ chồng họ "phát cuồ/ng" vì mong con trai.
À, tôi tên là Từ Niệm Nơi.
Mãi đến năm mẹ tôi 40 tuổi, sau vài lần thụ tinh ống nghiệm thất bại và bị sảy th/ai, cơ thể bị tổn thương nặng nề, bố mẹ tôi mới chịu dừng lại.
Nhưng ông bà nội vẫn không chịu yên, thường xuyên dắt họ hàng đến khóc lóc: "Già rồi sắp ch*t mà chẳng có đứa cháu nội, ch*t không nhắm mắt."
Trong mắt họ, tôi không phải cháu ruột, mà là kẻ đã chiếm mất "chỗ" của cháu trai nhà họ Từ, chặn đường đầu th/ai của cháu đích tôn.
Họ hàng khuyên bố mẹ tôi nhận nuôi con trai hoặc xin một đứa từ bên nội.
Ông bà nội đồng ý ngay: Chỉ cần có đứa bé tiếp tục hương hỏa, họ sẽ để lại toàn bộ nhà cửa ở quê lẫn thành phố - vốn do bố mẹ tôi m/ua - cho "cháu trai", thậm chí trả tiền cho bố mẹ đứa bé.
Thật nực cười, họ nói những chuyện này mà chẳng hề tránh mặt tôi, như thể chuyện của nhà họ Từ chẳng liên quan gì đến tôi.
Bà nội không chỉ một lần m/ắng tôi rằng, việc nhà họ Từ sinh và nuôi dưỡng tôi đã là "ân đức trời ban", nhưng tôi đầu th/ai vào nhà này là đã "chặn đường đầu th/ai của cháu đích tôn" nhà bà.
Bố mẹ tôi chưa bao giờ bênh vực tôi.
Có lẽ trong lòng họ cũng nghĩ rằng tôi đã ngăn cản con trai họ ra đời.
Từ khi vào trường sư phạm hệ miễn phí, tôi hầu như ở nội trú.
Đi làm thì sống trong ký túc xá, tránh về nhà.
Tết nhất tôi cũng không về quê, chỉ có bố mẹ về.
Hồi nhỏ, tôi thà ăn mì gói cả tuần một mình còn hơn trở về.
Giờ lớn rồi, càng không muốn.
Nhưng Tết năm nay, bố tôi từ quê mang về một cái bình cũ kỹ, nói là ông bà nội đặc biệt đào từ m/ộ tổ lên.
Họ bảo đây là vật báu giúp tổ tiên nhà họ Từ phát tài, chắc chắn sẽ giúp mẹ tôi mang th/ai.
Ông còn gọi điện thoại giục tôi về, hào hứng kể về cái bình này, đảm bảo rằng nó sẽ giúp người đàn ông 45 tuổi như ông "tái lập uy phong", giúp mẹ tôi nối tiếp hương hỏa cho gia đình.
Tôi đã tê liệt cảm xúc với mấy trò này, nhìn mẹ đang hào hứng mà thở dài: "Ừ, cố lên nhé. Con về đi làm đây."
Nhưng bố mẹ giữ tôi lại.
Họ bảo cái bình cần m/áu tươi của nhà họ Từ mỗi ngày, bắt tôi ở nhà ngủ với cái bình dưới giường để "rước em trai".
Từ nhỏ tôi đã chứng kiến đủ trò kỳ quặc của ông bà, nên định bỏ đi.
M/áu nhà họ Từ ư? Bố tôi mới đúng là dòng m/áu đó chứ!
Họ chưa bao giờ coi tôi là con cháu thực thụ!
Mẹ tôi nắm tay tôi, mắt sáng rỡ: "Niệm Nơi, chỉ vài tháng thôi, con ở nhà nhé? Mẹ nấu cơm cho, đỡ phải ăn đồ hộp. Con không muốn m/ua nhà à? Chỉ cần con làm theo lời bố mẹ, bố mẹ sẽ cho con hai vạn tệ để con m/ua nhà!"
Bà nói rất chân thành.
"Làm việc cho bố mẹ mà đòi tiền..." Bố tôi làu bàu.
Mẹ vội ho khan một tiếng, ngượng ngùng: "Cho thì cho, nhưng sau này có tiền phải trả đấy."
Tôi thực sự muốn m/ua nhà.
Hồi nhỏ, mỗi lần ông bà nội đến, không vừa mắt là họ đẩy thẳng tôi ra khỏi cửa.
Họ nói đây là nhà của con trai họ, họ không muốn nhìn thấy tôi.