"Lại đây."
Cánh cửa phòng tắm mở ra.
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tước vang lên, mang theo hơi nước, làm mờ đi vẻ lạnh nhạt và kiêu kỳ vốn có, thay vào đó lại lộ ra chút đỏng đảnh và ấm ức.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nắm ch/ặt cây roj mềm.
Trong lòng thì tự m/ắng mình không được sống như một con chó mà bị Thẩm Tước gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi nữa.
Thế nhưng đôi chân lại chẳng nghe lời.
"Rầm" một tiếng quỳ xuống.
Đối diện tôi là lòng bàn chân trắng mịn giẫm lên ng/ực tôi.
Tôi gượng gạo giữ thăng bằng.
Ngước mắt nhìn lên.
Shhh!