9.
Đúng vậy, giọng đã khàn.
Tôi quyết định đ/ứt qua lại nữa, cho dù ng/u đần cũng ra y ý tứ tôi.
Cứ tưởng như là xong, biết làm sao mà y biết được và Minh ở cùng nhà gửi cho đôi phiên bản giới hạn, còn cả thư.
Đương nhiên lá thư này cũng thấy được bởi vì Minh đã ném cặp kia đi.
Cùng ngày, Minh liền cho đôi thể đắt còn dẫn tìm Nam.
Trong nháy mắt khi thấy y kinh ngạc và vui mừng.
"Học trưởng, anh đã nhận được em tặng Đó là toàn bộ em dành dụm được từ lâu, lần ở bar làm dơ anh em xin lỗi, rồi, còn lá thư này..."
"Ném rồi."
Giọng nói Minh đầy lạnh lùng.
Lúc này chú ý tới sự tồn tại Minh, ánh mắt qua hai chúng tôi.
"Các người...."
Tôi túm cà vạt Minh, khom lưng rồi ngẩng hôn lên.
"Như cậu thấy đấy."
Khóe Minh khẽ nhếch, rõ ràng là thích.
Hốc mắt ngấn lệ, y mím vẻ mặt thể tin được.
Lúc này Minh mở tài liệu trong giơ ra mặt Nam.
"Thiếu gia tập thị cũng lưu lạc tới mức làm A Dương dễ lừa nhưng đồng nghĩa dễ lừa."
Mạc gạt nói là mẹ đang mắc bệ/nh, em gái còn đang học trung học, y ngày đều làm việc.
Một làm sao thể làm được trong khi còn đang học.
Vừa nghĩ đã thấy ngàn chỗ hở, mà vẫn thật đáng ch*t.
"Làm gì ai b/ắt n/ạt cậu, đều là do cậu tự biên tự diễn chứ?"
Giọng dần trở r/un r/ẩy, y vươn níu lấy tôi.
"Em... em là quá anh."
Lục Minh ôm vào trong lòng, đầy bỉ, nhân danh tình yêu làm chuyện này, này thật là ta chướng mắt.
"Chồng ơi, chúng ta thôi."
Tôi nắm lấy Minh, nhỏ giọng nói hắn.
"Được."
Trái tim Minh giống như bị dòng xẹt tê dại.
Trên về, Minh vẫn luôn gọi như thêm lần nữa, x/ấu hổ đỏ mặt kiên quyết gọi .