13.
Vết thương cánh Hạ Nhiễm rất sâu, m/áu thấm mảng phục cảnh sát ấy, nhìn gi/ật mình.
Ngược Hạ Nhiễm rất lạc quan, vẫn tâm trạng đùa.
“May hôm trước khi làm nhiệm vụ mang theo tay.”
Tôi Hạ Nhiễm cởi khoác xuống khăn trong túi thương cho ấy.
Thật sự lục lọi vòng không tìm được thứ gì phù hợp để làm dây băng.
Tôi liếc nhìn hay treo bên túi móc khóa nhìn người đàn ông đang nằm đất.
Tôi phẫn sức c/ắt mảnh vải xuống, xếp thành sợi dây dài rộng chừng lóng tay.
Tay ngắn người đàn ông bị c/ắt mảng để lộ cánh tay, sau đó còn bị c/ắt thêm mảng cũng bị lộ ngồi đất hung hăng ch/ửi m/ắng.
Mấy nghiệp Hạ Nhiễm cùng ngoài tuyên truyền cũng chạy đưa người đàn ông và người phụ nữ đó đồn cảnh sát.
Tôi Hạ Nhiễm cột cố định thương lại, còn thắt nút nơ bướm, sau đó cùng chờ c/ứu thương đến.
Mặc Hạ Nhiễm cho rằng chỉ thương nhỏ, mình thể tự bệ/nh viện được, dưới sự kiên trì không gì.
Trò chuyện mấy câu c/ứu thương đến.
Đây bỏ tiền gọi đấy.
Đang suy nghĩ không hơi mạnh Hạ Nhiễm đ/au hơi co lại.
“Đau à?”
Tôi vội nhẹ bị thương sâu vậy, sớm đ/au ngất rồi.
Hạ Nhiễm mấp máy trong mắt dâng sương mỏng: “Đau.”
Anh chàng này vẻ đáng thương mức tim cũng nhũn rồi.
Tôi sức nghiến răng nghiến nói.
“Sớm biết x/é nát quần rồi, để cho trần trùng trục đồn cảnh sát.”
Tôi Hạ Nhiễm làm hết tất cả các khâu tra thương mới quay trường học.
“Cảm ơn, hôm cô rất cảm.”
Nửa đêm, Hạ Nhiễm gửi tin nhắn đến.
Tôi khẽ gật trong bóng tối.