"May quá Phi Phi, cô không sao chứ?"

Chúng tôi không ham chiến đấu nữa, theo sát cô ấy trèo tường vào một sân khác. Bốn người ngồi bệt dưới đất thở hổ/n h/ển, Tống Phi Phi ho sặc sụa rồi lại phun ra một ngụm m/áu lớn.

"Phụt! Trời ơi, con người sói này đúng là kinh khủng, nếu lúc nãy không giả ch*t thì mạng em chắc đi đời ở đây rồi."

Lục Linh Châu cũng gật đầu lia lịa, vẻ mặt còn đầy ám ảnh.

"Đánh nhau với nó nhiều nhất được năm chiêu, rốt cuộc đây là thứ quái gì vậy?"

Tôi chế nhạo:

"Hồi nãy ai nói muốn đ/á/nh cho nó thở không ra hơi mà?"

"Hừ, đ/á/nh nó? Thà đ/á/nh gấp đôi lũ cốt khuyển còn hơn gặp lại thứ này!"

Lời vừa dứt, cả bọn im bặt. Dưới ánh trăng trắng bệch, tôi thấy rõ mồn một căn nhà trước mặt lớn gấp đôi nơi nãy. Khoảng sân rộng trăm mét vuông ngoài lối đi chính giữa, chen chúc toàn bia m/ộ.

"Răng rắc răng rắc."

Tiếng bia m/ộ vỡ vụn vang lên dồn dập, hàm tôi cứng đờ, da đầu tê dại. Tống Phi Phi suýt nữa đã khóc thành tiếng.

"Tôi thật sự không chịu nổi cái miệng quạ của hai người nữa, có thể cho người ta chút đường sống không, hử, cho người ta chút đường sống không đây!"

Giang Hạo Ngôn bình tĩnh an ủi:

"Đừng nóng, lũ cốt khuyển chưa ra hết, ta men theo lối này chạy qua, rồi trèo tường ở phía đối diện."

"Chỉ cần vận may đủ lớn, không gặp Anubis, tìm cái sân nhỏ nhất trốn vào là ổn."

Ý tưởng thì hay, tiếc là hôm nay không hiểu sao mặt mũi mấy đứa tôi đen như cột nhà ch/áy. Khi chạy tới bờ tường đối diện, Lục Linh Châu vừa chạm tay lên tường đã co gi/ật thu về.

"Nó ở ngay ngoài ấy!"

"Không sao."

Giang Hạo Ngôn tiếp tục hạ giọng.

"Ta quay lại hướng cũ, trèo từ bên kia."

Chúng tôi lại dìu nhau băng qua sân. Lần này đến lượt tôi trèo lên trước, vừa thò đầu ra đã kinh hãi.

Anubis vẫn còn đó!

Hình như nó đã đọc được suy nghĩ chúng tôi, chỉ trong chốc lát đã đi vòng sang đây. Con mắt đỏ như m/áu giờ đã m/ù một bên, m/áu me be bét, con mắt còn lại trừng lên đầy h/ận ý nhìn chằm chằm vào tôi.

Tuyệt vọng bủa vây.

"Toang rồi! Thứ này đã đuổi theo chúng ta rồi!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm