Anh một lúc lâu, đột nhiên một tiếng:
"Trần Tự, cậu thật ngốc, cậu nghĩ chỉ cần như vậy sẽ để ý cậu lừa sao?"
Tôi lập tức biện hộ:
"Tôi đâu."
Anh thêm một lúc nữa, đột nhiên cong cười, buông tay đang bên tai nặng nề đ/è lên ng/ười tôi, nhanh chậm nói:
"Thật sao? Vậy cậu chứng minh cho xem."
Tôi hỏi ta:
"Làm sao chứng minh?"
Anh nhướn mày, ngón tay dài nhẹ nhàng chạm vào mình, thong thả ra hai chữ:
"Hôn tôi."
Đầu chợt n/ổ tung, mọi thứ trong trống rỗng, đứng hình, ngốc ta:
"Cậu nói cơ?"
Anh càng vui vẻ hơn:
"Không nói tao sao? Sao, ngay tao một cái dám à?"
Tôi đôi nhấp trong chỉ một câu hỏi vang lên: bảo nghĩa tôi?
"Trần Tự, lần tìm một tốt hơn..."
Tôi ngẩng đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi lúc nào nói lắm đôi mắt rời chỉ hơi ra một nhưng hề chút gh/ê t/ởm nào.
Tôi nhắm mắt sâu hơn trong nụ này, dần dần để thân đắm chìm, cảm nhận được ngào giữa đôi kịp thưởng đột nhiên bị đẩy lưng đ/ập mạnh vào xe, cơn từ lưng lan điều khiến nhận khi mở mắt Đình Huyền đang gh/ét bỏ lau mình, nói:
"Trần Tự, cậu thật kinh t/ởm."
Mặt lập tức trở nên nhợt, r/un r/ẩy biết nói gì.
Anh lạnh lùng quát tài xế:
"Dừng xe."
Ngay đó, gi/ận dữ vào mặt tôi:
"Cút đi."
10
Tôi chật vật lăn ra xe.
Ngay đó, chiếc xe như một tên rời dây cung lao đi, như phía thứ bẩn thỉu đang đuổi theo.
Tôi bao giờ Đình Huyền tức gi/ận như vậy.
Anh tức gi/ận và gh/ê t/ởm thường thôi.
Ai nhận việc em tốt nhất mình thứ tình cảm như vậy chứ?
Đúng quá ngốc.
Sao nhận ra đang giỡn?
Thế mà tưởng tôi.
Tất chỉ những tưởng tượng vông tôi.
Nghĩ kỹ mà xem, một đàn ông thân và địa vị như Đình Huyền, ghép đôi với một thiên kim tiểu xuất thân danh giá, được giáo dục tinh từ nhỏ mới đúng.
Nhưng mà…
Nhưng thật rất ta.
Tôi đôi mắt ướt cố để nước mắt rơi xuống.
Không đáng để cả.
Nhưng chỉ một giây hoàn toàn sụp đổ.
Chiếc điện thoại để trên xe.
Giờ đúng muốn nước mắt rồi.