“Tống Thừa, đến văn phòng tôi một lát.”
Thế rồi tôi bị sếp ép lên ghế sofa trong văn phòng mà không thấy bất ngờ.
Tôi quy toàn bộ tội lỗi này cho cái mông cong của mình.
Từ nhỏ, mông tôi đã cong hơn các bạn nam khác, thời thơ ấu bị chế giễu đủ điều, đến khi học đại học lại có nhiều người đồng giới để mắt tới.
Giờ đi làm mặc đồng phục, chiếc quần tây bó sát càng tôn lên vẻ tròn trịa.
Đi làm về chen chúc trên tàu điện ngầm, tôi chỉ dám đứng dựa lưng vào tường, sợ danh tiết của trai thẳng không giữ được.
Nhưng tôi không ngờ ông sếp lạnh lùng cao ngạo của mình lại là người đồng tính!
Hơn nữa, mông của tôi cong tự nhiên mà.
Ai bảo mông cong là đang quyến rũ người ta chứ!
“Sếp, tôi là người đứng đắn đấy!”
Tôi nghiến răng quay đầu lại.
Cố Tu như không hiểu từ này.
“Người đứng đắn?”
Anh có vẻ bối rối, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại.
“Vậy trong đầu em chỉ có tiền thôi sao?”
Tôi vốn đến làm việc để ki/ếm tiền, dĩ nhiên không có những suy nghĩ linh tinh như tán tỉnh sếp hay gì.
“Chắc chắn chỉ vì tiền thôi ạ.”
Thấy sắc mặt Cố Tu không vui, tôi vội vàng bổ sung.
“Không đúng... Còn vì triển vọng công ty, uy tín của sếp, đoàn kết đồng nghiệp, phát triển sản phẩm, khách hàng bên A và...”
“Biết rồi.”
Mặt Cố Tu lạnh như tiền rút tay về.
“Chuyện này là lỗi của tôi, tôi cứ tưởng em và tôi... nghĩ giống nhau. Nếu là vậy, từ sau tôi sẽ giữ khoảng cách với em.”