"Sao gọi là ế Bà đừng khó như vậy. bé không còn, Tiểu Ý lớn thế rồi, chẳng lẽ không nhường cho nó chút sao?"
"Giang đi, chắc sẽ hiểu lý lẽ hơn con."
Bố ê m m t, s ế nắm tay, gân xanh nổi đầy trên trán. Tôi chưa từng thấy bố bộ dạng như như chỉ chối, bố sẽ á vậy.
Bố cao khiến thấy s nhưng lấy hết can đảm đầu.
"Bố, ở hai của có nhà vệ riêng, mỗi đều tới giờ, đi vệ tiện hơn."
Nghe nhắc đến chuyện hành, mặt bố dịu xuống.
"Sắp thi đại rồi, chỉ vài ngày thôi, đừng nữa."
"Thằng bé vừa qua ú s c, nó mang cảm giác an toàn. hứa với con, sau, hai đứa sẽ đổi lại."
Nói đến mức này, không tiện chối thêm, đành m ễ ỡ gật đồng ý. Mẹ mắt ỏ o lên lầu dọn đạc cho tôi, vừa xếp giường vừa lẩm bẩm.
"Bố đúng là sĩ diện, lúc nào với người ngoài hơn cả người nhà!"
"Nhưng thấy tội nghiệp cho Phúc, ông ấy thực sự rất tốt. Lúc còn nhỏ, bố phải tăng ban hay không ở nhà, có mấy lần bị ệ đều là Phúc tới chở viện."
Mẹ nhắc tới, lờ mờ nhớ lại, dường như hồi nhỏ, đúng là Phúc thường hay cõng khắp ệ v ệ n.
Nghĩ ậ của dần.
Tôi vừa mới mắt đã tiếng bóng ậ p bên cạnh.
"Bụp! Bụp! Bụp!"
Giang Trạch dường như ì ậ p bóng tường, bức tường phía sau rung lên theo từng nhịp.
Tôi lấy gối bịt tai, l ă l trên âm thanh đó không mà ngày càng to hơn, khiến ứ ậ ậ p m ạ tường.
"Ồn ế mất, có thôi đi không!"
Phòng bên yên lặng vài giây, rồi vang lên tiếng khóc x é lòng.
"Oa —— ơi, muốn bố, bố —— bố ——"
Bố nhanh như chớp, đẩy cửa ra.
"Tiểu sao thế, gặp á m à?"
Giang Trạch khóc.
"Con s bố ngủ với con."
"Được rồi, không s không s bố ngủ cùng con."