Cuối tuần gặp lại, tôi mang theo quang n/ão mà Lệ Hàn tặng.
Đặt hộp lên bàn, tôi khẽ đẩy về phía hắn.
Hắn thoáng bất ngờ:
“Không thích à?”
Ánh mắt tôi dừng trên quang n/ão, có chút lưu luyến, nhưng rồi vẫn kiên quyết đẩy nó xa hơn:
“Thích.”
Lệ Hàn hơi nhíu mày, giọng mang theo nghi hoặc:
“Đã thích, sao lại không nhận?”
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Tôi cười khổ, tự giễu:
“Người thông minh thường chẳng mấy khi vui vẻ. Tôi hiện giờ còn thấy mình khá thoải mái, chính là vì tiếp xúc với thế giới bên ngoài quá ít.
Nếu tôi thấy nhiều hơn, tôi sẽ khát khao, sẽ gh/en tị, sẽ thấy thế giới này bất công.
Nhưng cũng bởi quá rõ ràng rằng mình chẳng thể thay đổi được gì… nên càng đ/au khổ. Vì thế, tôi chọn làm một Omega tầm thường, mặc kệ dòng đời đưa đẩy.”
Lệ Hàn đan hai tay đặt trên bàn, những ngón tay thon dài vương vết chai sần.
“Tôi mười hai tuổi thi vào học viện quân sự, đến nay đã hai mươi bảy. Như cậu nói, con đường không hề bằng phẳng. Còn về Omega… ngoài người cha mất sớm, cậu là người đầu tiên tôi tiếp xúc. Thế nên, tôi thừa nhận, lần đầu gặp nhau, tôi có mang theo sự ngạo mạn của Alpha.”
Tôi ngẩn ra:
“Cho nên…?”
Hắn đưa ngón tay thon dài, đẩy quang n/ão trở lại trước mặt tôi.
“Vì những lời đã nói, tôi xin lỗi. Đây là thành ý của tôi.”
Ánh mắt tôi đảo qua gương mặt hắn, thấy hắn vô cùng chân thành.
Thú thật, với thân phận là thượng tướng, địa vị chỉ dưới nguyên soái, hắn vốn chẳng cần phải hạ mình xin lỗi tôi.
Nhưng hắn lại làm vậy, ngược lại khiến tôi thấy mình nhỏ nhen, vô cớ gây sự.
Tôi bất giác đưa tay chộp lấy quang n/ão, ngẩng đầu có chút bực bội:
“Chỉ thế thôi à?”
Người đàn ông bật cười khẽ, rồi buông ra một lời mời khiến tôi hoàn toàn không thể từ chối:
“Điện hạ Tô Niệm, có muốn tham quan cơ giáp của tôi không?”