3.
Phó Minh bị chấn động n/ão nhẹ nên nằm viện ngày xuất viện.
Nhưng đệm thịt cho là nằm viện tháng.
Đương nhiên là Hoắc trả tiền.
Dù sao là do bị n/ợ lương bị chủ nhà đuổi khỏi nhà, việc không có.
Sau xuất viện, gop góp số hành lý ít ỏi trực tiếp chuyển nhà ấy.
Tôi giúp việc cho ấy.
Bao bao ở nhưng không bao gồm chuyện kia.
Về phần Hoắc đương nhiên là ấy lòng rồi.
Anh ấy thấy trên dưới cả đều khả nghi, h/ận không thể mỗi giây đều chằm chằm tôi.
…
Bảy giờ tối, Hoắc đúng giờ về nhà.
Tôi thấy ấy, phát “Cảnh sát Hoắc…”
Hoắc giơ tay bước “Hôm Phó Minh ngon ngủ mọi việc khỏe mạnh.”
Tôi tình mình mong nên lập dừng lại.
“Được rồi.”
Hoắc không thay không bước mà tựa bên tường nghi tôi: không định thích chút sao?”
Tôi thở dài một hơi xuống bàn ăn.
“Chuyện tới nước này không có cách nào gạt nữa.”
Hoắc xuống ghế sô pha: đi.”
Tôi hít sâu một hơi chậm rãi nói: “Anh Tiểu và Phó Minh là thanh mai trúc mã, đính hôn rồi.”
“Nhưng Tiểu lại xảy chuyện ngoài ý muốn.”
… Tự luyến mà ch*t.
Hoắc gật đầu: “Tôi biết.”
Tôi khẩn thiết ấy: “Cho nên có thể là lúc phát vụ án, linh h/ồn của Tiểu lấy mấy ngày cô mộng cho tôi…”
Tôi đứng lên, xổm xuống trước mặt Hoắc nắm tay ta: cô không nỡ rời chồng cưới Phó Minh của cô ta, cô mong mỗi ngày có thể một chút, thay cô tâm nguyện… A??”
Tôi còn hết Hoắc thẳng thừng bóp miệng tôi.
“Cô xem là con nít tuổi hả?”
Tôi mặc.
Không hổ là cảnh sát, không lừa được.
Hoắc lười với ấy đứng dậy đi tắm.
Còn lại một “Gả môn chẳng phải chuyện hay ho gì, nếu không cẩn thận có thể ngay cả không còn.”
…
Tôi sững sờ đứng yên tại suy tư mấy giây mới hiểu ý của ấy.
Anh ấy Phó Minh Thần, là do thích nên thay Tiểu Phó phu nhân.
Không thể không nói, ấy thích như hợp lý hơn nhiều…