Buổi chiều, bố tôi mời trong làng đến.
Danh tiếng trong làng rất tốt, bà xem bệ/nh, tà, còn thay đổi cuộc người biến được cả cho đang trong làng.
Dì bà đi trong sân, rồi đầy bột nhang và bùa giấy khắp sân, đó thu 200 bố tôi.
Tôi không kìm nổi mà chằm chặp cái chân th/ối r/ữa Hồng.
Dì hỏi tôi: “Đình Muội, con chằm chằm chân để làm đấy?”
Tôi lắc đầu.
Bố giáng cho tôi cú gáy, ông “Nói hết mày thấy cho ngay.”
Tôi vẫn lắc “Con chẳng thấy cả.”
Dì cúi người xuống xoa “Kể cái chân bên lạ lắm, viện khám chẳng được bệ/nh gì, mà cứ thấy nặng ơi là nặng, không nhấc nổi chân lên luôn.”
Tôi thấy rất thân còn nhớ chuyện cho tôi kẹo ăn, nên tôi nói với dì: “Dì Hồng, gái bị ngh/iền n/át chân cứ bấu víu chân dì, nếu khiến buông thì chân sẽ khỏi thôi.”
Sắc mặt thay đổi, nắm ch/ặt vai “Con nói xem trông gái thế nào?”
Tôi chăm chú chân bà hồi, rồi trái xoan, rất trắng khóe mắt trái nốt ruồi.”
Dì hốc miệng, mãi mới nói với bố tôi: “Con bé đã Linh Nhãn, nó sẽ mang tai cho ngôi làng.”
Bố tôi “Có cách nào phá giải không.”
Dì “Âm khí trên người Linh rất nặng, thu hút tai họa. Việc đã nước này, chỉ khi h/iến con bé cho bầy dữ trong rừng m/a, thì mới đảm bảo bình an cho cả làng.”
Rừng m/a là nơi m/a tác oai tác quái rất hỗn lo/ạn, từng dân làng lớn gan trong đó xem thử, nhưng cuối cùng lại hiện th* th/ể người đó bên bìa rừng, mắt bị móc trông vô cùng khó coi.
Bố tôi cau mày: “Con nhóc ăn cơm ông 9 năm sắp đi đổi sính lễ được rồi, h/iến cho làm sao được chứ?”
Dì rối rắm muốn hay muốn sống? Nuôi con gái âm khí nặng thế trong nhà, sớm muộn nó ch*t con trai anh thôi.”
Bố tôi không còn đắn đo nữa: “Vậy cứ làm theo lời nói đi.”
Tôi nghiêng hỏi: “H/iến là ạ?”
Bố tôi “Là để mày được sống ngày tháng hạnh phúc.”