Khi nằm trên bàn mổ, Giang Thần lần thứ mười cúp máy cuộc gọi của tôi. Thư ký của anh ta nhắn tin cho tôi: [Tổng Giang đang bận, đừng làm phiền.] Sau khi th/uốc tê hết tác dụng, tôi đề nghị chia tay. Anh ta gắt gỏng chất vấn tôi: "Mổ ruột thừa có ch*t ai đâu, chỉ là để em đợi chút thôi mà, có cần làm quá lên không?" Tôi nhắm mắt lại: "Giang Thần, em không muốn đợi nữa." Từ mùa hè tuổi mười tám, đến mùa đông tuổi hai mươi tám. Đợi anh chơi xong ván game. Đợi anh tốt nghiệp cầu hôn. Đợi anh ki/ếm đủ tiền cưới tôi... Mười năm. Thật buồn cười.