Tôi là tiểu thư chạy trốn khỏi gia đình giàu có, đang sống chung với chàng trai nghèo. Chàng trai nghèo không những nghèo mà còn ngốc nghếch, chỉ còn ký ức ba tuổi, suốt ngày quấn lấy tôi gọi "mẹ ơi". Anh nuôi không đành nhìn tôi sống khổ nên đến bắt tôi về nhà, nhưng lại bị cái đầu óc yêu đương đẫm nước mắt của tôi khuất phục, đành để mặc tôi ngốc nghếch. Anh ấy khuyên không được tôi, lại không nỡ nhìn tôi chịu khổ, bất ngờ ở lại giúp đỡ. Anh nuôi thực ra là chồng hứa từ thuở bé của tôi, lần này gặp nạn, anh không những nuôi tôi mà còn nuôi cả "trai bao" của tôi. Sau này họ kẹp tôi ở giữa, nắm tay tôi dẫn đường đi xuống. Tại sao con người có hai tay, hai tay lại vừa đúng... khó xử đôi đường.