Vừa mở mắt, tôi phát hiện mình xuyên vào tiếng sách, trở thành á/c nữ phụ trong câu chuyện 'vợ yêu chạy trốn mang bầu'. Nam chính là chồng tôi, nữ chính là học sinh nghèo tôi từng bảo trợ. Khi ông trùm s/ay rư/ợu gặp phải cô nữ chính nghèo khó cứng đầu, cô ta khăng khăng từ chối còn hắn nhất quyết ép buộc. Một đêm hỗn lo/ạn, nữ chính để lại một đồng xu kếch xù rồi phủi áo ra đi, khiến ông trùm nhe răng cười q/uỷ dị: 'Con ngốc, ngươi đã thành công khiêu khích ta!' Ba năm sau, nữ chính khoác lên mình ánh hào quang của nhà thiết kế lừng lẫy, dẫn theo 8 bảo bối thiên tài đáng yêu trở về, đường hoàng dọn vào biệt thự. Nữ chính: 'Tôi tuyệt đối không làm kẻ thứ ba, nhưng con tôi không thể thiếu cha.' Gia tộc ông trùm: 'Dòng m/áu họ Cố không thể lưu lạc.' Còn tôi, với cái bụng mang th/ai 8 tháng, bị xô ngã ch*t thảm trên bàn đẻ. Tiêu hóa xong cốt truyện, tôi bật cười méo mó: 'Thích con cái lắm nhỉ? Được lắm, thêm 100 đứa nữa cho chán!'