Sau t/ai n/ạn xe, tôi và Giang Kỳ Thời xuyên vào trong truyện. Anh ấy trở thành nhân vật phản diện yêu say đắm nữ chính. Còn tôi thì biến thành em dâu đ/ộc á/c của anh ấy. Anh ấy dỗ tôi giữ nguyên tính cách nhân vật, tiếp tục h/ãm h/ại nam phụ t/àn t/ật. “Tô Tô đừng sợ, anh sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ đưa em về nhà.” Nhìn ánh mắt anh đầy sắc thái dịu dàng, tôi chợt mơ hồ trong giây lát. Khi hoàn thành nhiệm vụ, anh nôn nóng tìm tôi. “Tô Tô, cuối cùng chúng ta cũng có thể trở về rồi.” Tôi quay sang nhìn anh, nở nụ cười tươi tắn: “Chúc mừng anh đấy, có thể về c/ứu cô bé xem anh như ánh sáng ấy rồi.” “Anh vẫn chưa biết sao? Cô ấy đã rút ống thở của tôi…” “Tôi… không thể về được nữa rồi.” Nét mặt Giang Kỳ Thời lập tức đông cứng, rõ ràng mất hết sắc m/áu.