100.
Tôi bị ốm, Tạ Dân không biết.
Tôi cũng chẳng muốn nói, không phải giấu anh ấy, chỉ đơn giản là chẳng muốn tâm sự với ai.
Bác sĩ là bạn của bạn tôi, ăn nói rất lịch sự, bảo tôi còn sống được nửa năm nữa nếu điều trị tốt.
Đôi lúc tôi muốn chữa trị tử tế, đôi lúc lại muốn ch*t sớm cho xong.
99.
Tạ Dân bảo tối về muộn, tôi đợi một hồi, thấy đồng hồ điểm 11 giờ liền thôi không chờ nữa.
Hôm nay chưa muốn ch*t, nên không thức khuya.
98.
Nắng hôm nay đẹp quá, chiếu qua bệ cửa sổ làm ấm cả bàn chân tôi.
Chẳng muốn đến công ty, dù sao có tôi hay không cũng như nhau.
97.
Hôm nay Tạ Dân m/ua cho tôi một bó hoa.
Đã nửa tháng tôi không ra khỏi nhà, anh ấy bảo xuân về rồi, hai ngày nữa là tròn 10 năm ngày cưới.
Tôi ừ một tiếng, không biết nói gì, liền vào bếp làm cơm rang trứng.
Hình như anh ấy không thích ăn, mới xúc hai miếng đã đ/ập cửa bỏ đi.
96.
Tiểu Hạ nhắn tin bảo tân binh đang tơ tưởng Tạ tổng.
Tôi chẳng biết trả lời sao, chỉ cười một tiếng.
Hơi ngại ngùng vì làm phật ý người ta.
Chiều ra sân bóng rổ gần trường đại học chơi vài ván, vui lắm, còn được ăn món đậu phụ trứng cua ngày xưa.
95.
Tạ Dân nổi cáu với tôi, bảo tôi ỷ được chiều chuộng mà hư, chất vấn sao dạo này lười biếng thế, có phải đang gi/ận dỗi gì không?
Tôi lắc đầu, chẳng buồn nói năng, tự tôi cũng thấy mình ù lì rồi. Nhưng tỉnh táo thì mệt, mơ mộng hàng ngày cũng mệt, suy nghĩ càng mệt.
Sống mà mệt mỏi quá.
94.
Hôm nay hiếm hoi đến công ty.
Nói thật tình hình công ty đang lên như diều gặp gió, chức tổng giám đốc của Tạ Dân cũng vững như kiềng ba chân, thực sự chẳng cần phó tổng như tôi.
Dù đây là công ty do hai chúng tôi g/ầy dựng.
Chỉ ngồi văn phòng một lát, thư ký mới của anh đã vào dòm ngó mấy lần, lần nào cũng viện cớ đủ đường. Tôi chẳng thiết đối đáp, đành chuồn thẳng về nhà.
93.
Ngày kỷ niệm 10 năm, anh đưa tôi đến nhà hàng sang trọng nghe bản 《Call Your Name》 của Daughtry - bài hát tôi từng mê thời trẻ.
Tôi lẩm nhẩm theo giai điệu, mũi cay cay.
Thực sự không khoẻ chút nào.
Tối về làm chuyện ấy, anh đột nhiên hỏi: 'Lâm Thụy, em có nhớ anh không?'
92.
Hôm nay bố mẹ gọi về thăm nhà, lúc về tôi xách theo cả bao thức ăn mẹ nấu.
Có lẽ, mẹ đã bớt gh/ét tôi rồi.
91.
Đi khám bác sĩ.
Vẫn câu nói cũ: Điều trị tốt còn sống được nửa năm.
Tôi hỏi: 'Nếu mai tôi ch*t, khác gì nửa năm sau?'
Ông ấy ngẩn người, rồi đáp: 'Để kịp nói lời tạm biệt. Đỡ hối tiếc.'
90.
Tôi lục ra nhật ký cấp ba. Chưa bao giờ kể với Tạ Dân, từ buổi khai giảng năm nhất khi đứng trên bục đại diện tân sinh viên, ánh mắt tôi đã dính ch/ặt lấy anh.
Giữa biển người, chỉ có anh vừa húp mì vừa ngước nhìn tôi ngốc nghếch, vỗ tay xong lại cắm cúi ăn tiếp.
Đáng yêu đến phát đi/ên.
Khiến tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên.
89.
Tôi ít bạn bè, toàn khách hàng. Hôm nay hẹn đối tác thân thiết đi uống trà.
Tạ Dân cũng ở đó, dắt theo tiểu thư ký.
Đầu tôi đ/au như búa bổ, thực sự gh/ét cô ta.
Đành lấy th/uốc uống rồi dắt khách vào phòng riêng.
Đối tác cười: 'Vừa nãy hình như thấy Tạ tổng?'
Tôi chống cằm: 'Ừ, dẫn bồ đi hẹn hò cuối tuần.'
'... Lâm tổng?' Đối tác tròn mắt.
Tôi mỉm cười: 'Chuyện gia đình lằng nhằng, kể ra chó nghe cũng chạy mất.'
Đối tác im bặt, nhìn tôi đầy thương hại.
Thực lòng muốn nói: Thương tôi bị cắm sừng chi bằng thương tôi sắp ch*t.
Thôi, toàn chuyện chán phèo.
Kể ra chó cũng chê.
88.
Tạ Dân về nhà giải thích chuyện đi uống trà với thư ký. Tôi chẳng muốn nghe, nhưng anh cứ ép nên đành nghe.
Toàn lời tẻ nhạt: Chỉ dẫn hậu bối.
Hậu bối cái gì? Là bố nó hay chồng nó mà phải chăm sóc? Chăm nó xong ai chăm tôi?
Mệt không buồn cãi, nói nhiều vô ích.
Ăn tối xong anh lấn cấn mãi, tôi hỏi 'lên giường không?' thì anh mới dũng cảm hỏi: 'Em với Trần An Chi có qu/an h/ệ gì?'
'Qu/an h/ệ gì là sao?'
'Anh thấy hai người vào phòng riêng.'
'Rồi sao?'
'Khách hàng.'