7
Sau khi tiễn những người đến thăm Thụy Thụy, tôi vào bếp định nấu ăn.
Mở tủ lạnh thấy trái cây bên trong đã héo rũ, có lẽ để được một tuần rồi. Ngoài trái cây, còn có hai hộp cà ri và vài quả trứng.
Tôi lấy trái cây ra vứt đi, lấy ba quả trứng định làm cơm chiên, quay ra phòng khách hỏi: 'Anh có ăn không?'
Có lẽ vẫn còn gi/ận, anh không thèm đáp.
'Em đã ăn cơm chiên trứng đấy, đừng gi/ận nữa mà.'
8
Tối hôm đó dọn phòng, tôi lục ngăn kéo thấy vô số lọ th/uốc rỗng. Trên đó là những nét vẽ ng/uệch ngoạc lúc buồn chán của anh: 'Một Tiểu Tạ đang nằm ườn', bên cạnh vẽ chú gấu nhỏ c**** m*** nằm dài. Lại có dòng 'Tiểu Lâm đợi Tiểu Tạ ngày thứ 87', hình chú mèo con khúm núm trong góc tường. Lật được hai cái thì đ/á/nh rơi một lọ, nhặt lên xem thấy dòng chữ xiêu vẹo: 'Hắn gh/ét tôi'.
Có lẽ anh quá cô đơn, chỉ biết vẽ vời trên lọ th/uốc.
Lòng tôi se lại, xoa xoa chiếc hộp gỗ thì thầm: 'Thụy Thụy, em chỉ đang gi/ận dỗi với anh thôi. Em không hề muốn anh rời xa.'
9
Hôm nay đến công ty, Tiểu Trần rủ đi ăn, bảo khách sạn tôi thích vừa có món mới.
Tôi nói: 'Nhà có người đang đợi.'
Tiểu Trần cười: 'Là Lâm tổng ư? Tạ tổng làm lành với anh ấy rồi à?'
'Ừ, coi như vậy đi.' Tôi gật đầu.
Tiểu Trần lại nói: 'Thế Lâm tổng bao giờ đi làm lại? Thiếu anh ấy tôi mệt đ/ứt hơi rồi. Lần sau hai người cãi nhau đừng hành hạ kẻ yếu thế như tôi nữa nhé~'
Tôi mỉm cười: 'Vất vả cho cậu rồi. Anh ấy không quay lại đâu. Nếu bận quá thì đào tạo nhân viên mới đi.'
Tiểu Trần lầu bầu: 'Người mới đâu dạy dễ thế? Hai người yêu nhau thì đừng hành hạ lũ đ/ộc thân bọn tôi nữa được không? À này Tạ tổng, chuyện tôi giả làm tình nhân của ngài... Lâm tổng đã biết chưa? Không lẽ vì thế mà anh ấy không quay lại?'
Tôi lắc đầu, thầm nghĩ Thụy Thụy không biết đâu.
Nhưng tôi lại muốn anh ấy biết.
10
Hôm nay nghỉ ở nhà, mô hình đặt m/ua đã về. Tủ TV sửa lại như mới, tôi đặt mô hình lên, chợt nhớ mỗi hè có kẻ cứ chân trần lục lọi điều khiển mà bật cười.
Kẻ ấy năm nào cũng đ/á/nh mất đồ, không những không sửa lại còn m/ê t/ín, trên Weibo chuyền tay hai con cá chép vàng là ngày mai ra đường nhặt được tiền. Lại còn có lý lẽ kỳ quặc: Mất điều khiển thì phải share hình Doraemon.
'Thụy Thụy, gọi em một tiếng đi.'
'Em nhớ anh quá.'
11
Nằm mơ thấy anh ngồi ban công tự nói:
'Tạ Dân bao giờ về nhỉ?'
'Không về nữa đâu? Hình như hắn rất gh/ét cậu.'
'Nói nhảm! Hắn bảo thích tôi nhất mà.'
'Nhưng hắn cũng nói gh/ét cậu nhất đấy...'
Tôi muốn hét lên đó chỉ là lúc gi/ận dỗi, anh cứ vỗ về em đi, vỗ về là em về ngay.
12
Chiếc hộp gỗ im lìm.
13
Sân có cây, trên thân đeo tấm biển 'Cây của Thụy Thụy'.
Tôi tưới nước cho cây Thụy Thụy, lại ôm hộp gỗ vào phòng ngủ.
14
Tan làm mang về nhiều trái cây tươi. Trước kia, mỗi khi tôi về thay giày là anh đã lon ton chạy ra đỡ đồ. Anh thường về sớm hơn vì mê đậu phụ trứng cua và bánh niên cao trước cổng trường. Quán đó luôn đóng cửa lúc 5 rưỡi.
Công ty 6 giờ tan, anh hay lợi dụng chức giám đốc để về sớm. Tôi thích nhất ánh mắt hớn hở khi anh nói: 'Về nhà chờ đại gia đến thương yêu'.
Thích nhất tiếng anh gọi em mỗi chiều.
Tay xách trái cây đứng giữa phòng khách, nhìn chiếc hộp cô đơn trên bàn, khóe mắt tôi cay cay.
Sao có người gi/ận dỗi mà không cho em cơ hội sửa sai?
15
Nhớ lại không chỉ gi/ận mà còn quát anh ích kỷ, vô lý, không biết nghĩ cho người khác.
Chiều làm giấy chứng tử cho anh, tôi gặp gia đình anh.
Chưa từng nghĩ có cha mẹ nghe tin con ch*t chỉ hỏi: 'Tài sản nó để đâu?'
Sao em dám m/ắng anh?
Em đi/ên rồi sao? Sao lại b/ắt n/ạt anh?
16
Lòng quặn đ/au, ôm hộp tro tàn thì thầm: 'Anh đi rồi em phải làm sao?'
17
Nhà có nhiều mảnh ghép, buồn chán tôi ôm anh xếp hình, ghép thành chú mèo tên Thụy Thụy.
'Thụy Thụy, anh yêu em không?'
Chợt nhớ ánh mắt tan nát của anh khi em chất vấn điều đó.
Anh có yêu em không?
18
Lật ra cuốn nhật ký của anh.
19
Hóa ra em là tình đầu của anh.
20
Hóa ra anh muốn cùng em bạc đầu.
21
Mở WeChat, lướt mãi cuối cùng nhấn vào mục 'Bạn mới'. Nơi đó chất đầy tin nhắn anh gửi:
'Em van anh, em không làm phiền đâu, chỉ muốn ngắm anh thôi'
'Tạ Dân, em không quấy rầy anh nữa'
'Em nhớ anh quá phải làm sao'
'Anh ơi em muốn nói chuyện với anh'
'Tạ Dân em đ/au quá'
'Anh xóa em vì không muốn thấy mặt em ư? Em van anh, đừng thế'
'Xin lỗi, lúc anh yêu em đã không trân trọng...'
Ngày ấy em chẳng đọc lấy một dòng.
Giờ đọc từng dòng, như có bàn tay x/é nát tim.
Sao em nỡ đối xử với anh như vậy?
Sao em nỡ b/ắt n/ạt anh thế?
22
Hôm nay nhận bưu kiện từ bệ/nh viện, toàn th/uốc giảm đ/au. Gọi theo số trên hộp, bác sĩ nam bắt máy.
'Tôi là người nhà Lâm Thụy.'
Im lặng hai giây, anh ta hỏi: '... Cậu ấy sao rồi?'
Nhìn hộp tro gỗ hoa, tôi khẽ đáp: 'Vâng, bác sĩ ơi, tôi nhận được th/uốc rồi.'
Anh ta trầm mặc hồi lâu: 'Người mất rồi thì trả lại đi, giữ làm gì.'
Đếm từng lọ trong hộp: Một, hai, ba... chín, mười lọ.
Nhiều th/uốc giảm đ/au thế.
Thụy Thụy của em, anh đã đ/au đớn đến nhường nào?
23
Lúc anh nói mệt mỏi, em đang nghĩ gì?
Không nhớ nổi nữa.
Dạo này đầu óc lơ mơ, bỏ cả công ty, ngồi nhà đọc đi đọc lại nhật ký. Tình yêu của anh kín đáo mà nồng nàn.
Chỉ có em, ngọc quý lại tưởng đ/á thường.
24
Tìm thấy điện thoại anh, hết pin. Cắm sạc xong vào bếp nấu cơm chiên.
Anh thích cơm chiên, còn dùng nó trêu em.
Mỗi lần cãi nhau xong, anh đều nấu cơm chiên. Thấy em bực là anh cười híp mắt. Em chỉ muốn vác anh lên giường 'dạy dỗ'.
Giờ chẳng thấy nữa rồi.
25
Mở điện thoại anh, vào WeChat.
Thấy vô số tin nhắn gửi em, trước mỗi dòng đều là dấu chấm than đỏ. Hệ thống nhắc 'tin nhắn không gửi được', anh vẫn miệt mài gửi.
'Hôm nay nhớ món đậu phụ trứng cua trước trường. Hai ngày rồi em không dậy nổi, thèm quá. Nếu anh nhận được tin này m/ua cho em nhé, em đói lắm rồi.'
'Kỳ lạ thật, nghĩ đến việc nhắn cho anh lại có chút sức. Nhưng vẫn không đủ sức dậy. Em sẽ thành m/a đói chăng? Haha [buồn]'
'Hôm nay bón phân cho cây Thụy Thụy, nó vẫn thấp hơn em. Không biết trước khi ch*t có thấy nó cao bằng mình không? Mong quá.'
'Candy Crush lại cập nhật, hôm nay hình như có sự kiện gì, tặng mặt dây chợt x/ấu xí. Hôm nay lại nhớ anh. Trời mưa, không biết anh có mang ô?'
'Hôm nay đi khám tâm lý, x/ấu hổ quá. Bác sĩ bảo em mất kiểm soát, nhưng em chẳng thấy thế. Trên đường về còn lấy tr/ộm hộp trà của bác sĩ Lý. Nếu anh ở đây thì chia cho anh chén, tiếc là anh vắng mặt [xoay vòng] Thế là của em hết~'
Nhiều quá, em không nỡ đọc hết một lần.
Lướt đến dòng cuối:
'Em thấy bài trên Weibo rồi, lỗi tại em. Xin lỗi anh, sau này không làm phiền nữa. Xin lỗi Tạ Dân, em không biết mình đáng gh/ét thế. Sẽ sửa, nếu không sửa được... ch*t đi cũng hết phiền anh, haha [vui]'
26
Muốn hỏi bác sĩ: Th/uốc giảm đ/au này, tôi uống được không?
27
Anh gọi điện vô số lần, nhắn bao tin nhắn.
Em chặn anh, không muốn nhận. Giờ nhìn những tin nhắn không thành và cuộc gọi nhỡ trong điện thoại anh, tim đ/au như x/é. Em không hiểu sao mình lại đối xử với anh như vậy.
Anh đ/au đớn thế nào?
Anh bệ/nh thập tử nhất sinh, sao em còn đ/âm d/ao vào lưng?
28
Không biết anh có sợ không?
Trước kia anh sợ sấm nhất, mỗi lần đều rúc vào lòng em: 'Thần tiên độ kiếp đ/áng s/ợ quá.'
'Nói nhảm!' Em m/ắng thế là anh cười.
Lâu lắm rồi không thấy nụ cười ấy.
29
Hồi đi học anh luôn đứng nhất, tính tình kiêu ngạo nên chẳng ai ưa. Chỉ có em say nắng từ cái nhìn đầu, cứ bám theo mãi. Theo riết anh mềm lòng, bảo: 'Hôn một cái cũng được, nhưng phải đậu đại học đã.'
Sau này ra nước ngoài kết hôn, anh mừng rỡ m/ua 100kg kẹo cưới phát khắp công ty. Về nhà lại càu nhàu: 'Tốn kém quá, hay từ nay hai đứa mình ăn cơm chiên mãi đi?'
Em hôn một cái, anh im bặt.
30
Tìm thấy di thư của anh.
Gã ngốc học nhiều thành đần, viết di thư như luận văn: Bản thảo một, bản thảo hai. Bản hai viết dở.
Đọc xong thấy buồn cười.
Đọc lại thì khóc òa.
31
Nhớ anh quá.
32
Em yêu anh, nhưng đối xử tệ với anh.
Nhưng làm sao giờ? Thụy Thụy của em biến mất rồi. Anh bỏ em rồi.
33
Lấy điện thoại anh thêm bạn với em.
Em gửi một dòng: 'Anh yêu em'.
Và: 'Đợi em.'
34
Di thư bản một:
Mong Tạ Dân hạnh phúc.
Di thư bản hai:
Mong Tạ Dân hạnh phúc, mong em...
Chưa nghĩ xong, để lúc ch*t hẵng tính.
35
—— Mong em đợi anh quay về yêu em lần nữa.
Hết