Trời đất, hình như tôi vừa bị hôn mất rồi.

Trần Thanh đứng phắt dậy, mặt ửng hồng lên: 'Đi thôi, đoàn trường sắp kiểm tra vệ sinh rồi.'

Ban đầu tôi nghĩ hai thằng đàn ông chạm vào nhau tí cũng chẳng sao. Không ngờ Chúc Tinh Hà lại càng trầm mặc hơn.

4.

Giờ học phụ đạo như thường lệ.

Tôi dí sát vào cánh tay Chúc Tinh Hà: 'Chỗ này thêm đường phụ có được không?'

Chúc Tinh Hà suy nghĩ hai giây: 'Được, nhưng sẽ rườm rà.'

Tôi với lấy cây bút trong tay cậu ấy, hai bàn tay chạm nhẹ vào nhau. Chúc Tinh Hà gi/ật thót người, vội rút tay xuống gầm bàn.

Cậu ta có ý gì đây? Hay vẫn ám ảnh chuyện hôm trước? Đừng vì chuyện nhỏ mà xa cách thì uổng lắm.

Sau hồi đắn đo, tôi quyết định giải tỏa tâm lý cho cậu ấy.

'Cậu muốn nói gì?' Chúc Tinh Hà lên tiếng khi thấy tôi ấp úng.

'Đừng bận tâm chuyện hôm ấy, bọn mình là huynh đệ mà. Khoa học nói nước bọt tiết ra hàng ngày, nên coi như mỗi nụ hôn đều là đầu tiên.'

'Hơn nữa đâu có hôn thật, nếu cậu vẫn...' Tôi chọn từ dè dặt, đôi mắt Chúc Tinh Hà càng lúc càng lạnh khiến giọng tôi nhỏ dần.

'Thì cậu cứ...'

Chúc Tinh Hà bỗng cười khẽ. Nụ cười má lúm đồng tiền khiến cậu ấy trông hiền lành lạ thường. Nhưng tôi thấy trong đáy mắt ấy như phủ làn sương ẩm, không phải niềm vui.

'Thôi đừng nói nữa.'

'Tôi...'

Chưa kịp phản ứng, bàn tay lạnh giá của Chúc Tinh Hà đã nâng cằm tôi lên. Một cái chạm mềm mại, thơm tho phủ lên môi. Đôi mắt lệch tà dương ánh nước long lanh thì thầm: 'Giờ mới là hôn thật. Vậy thì sao?'

Đầu óc tôi như bị bỏ vào lò vi sóng. Không hiểu sao người cũng nóng ran lên. Tôi đờ đẫn nhìn cậu ấy, không hiểu ẩn ý trong lời nói.

Chúc Tinh Hà buông tay, khóe miệng nở nụ cười đượm buồn: 'Không sao, dạo này cậu học tốt. Đây là phần thưởng.'

Tôi thấy kỳ lạ nhưng không dám hỏi, sợ cậu ấy gi/ận. Chỉ thầm thắc mắc: Người thành phố hay dùng cách này thưởng học sinh lắm sao?

5.

Hội thao mùa hè đến, mỗi lớp cử người tham gia các môn thi đấu.

Là học sinh thể thao, tôi đăng ký nhiều nội dung, cả giải bóng rổ. Muốn đem vinh quang về cho lớp, tối nào tôi cũng ra sân tập.

Lạ là cứ mỗi lần tập lại có mấy cô gái đứng xem, hò hét 'Ca ca cố lên! Đẹp trai quá!'. Vừa ngại ngùng lại vừa mất tập trung.

Hôm đó vừa xách đồ ra về, một cô gái chặn lại. À, chính là cô bé hay đến xem tôi tập.

Giọng nói ọt ẹo đâu bằng Chúc Tinh Hà. Giọng cậu ấy trong trẻo như suối núi, dịu dàng như tuyết đầu đông. Cô gái đỏ mặt đưa chai nước: 'Cho anh.'

'Cảm ơn, nhưng tôi có nước rồi.'

Cô ấy dúi vào tay tôi rồi chạy mất, chỉ kịp hét 'Thi đấu tốt nhé!'. Đang ngơ ngác thì thấy bóng Chúc Tinh Hà đằng xa.

Tôi vẫy tay chào, ôm bóng chạy tới. Định khoác vai lại sợ làm bẩn áo cậu ấy nên rụt tay lại. Ánh mắt Chúc Tinh Hà chợt tối sầm khi nhìn thấy chai nước trên tay tôi.

'Sao cậu đến đây?'

Chúc Tinh Hà lấy từ cặp ra tờ giấy nháp: 'Danh sách từ vựng hôm nay cậu quên chưa học.'

Hả? Sáng nay tôi học rồi mà? Nhưng nghe cậu ấy chắc không sai. 'Cậu khát không? Uống nước nhé?' Tôi đưa chai nước ra.

Gương mặt tuấn tú bỗng lạnh như băng: 'Đã không muốn nhận thì đừng có lấy.'

Nói rồi quay đi nhanh như chớp. Tôi đứng hình, cả đêm vắt óc suy nghĩ. À, hóa ra Chúc Tinh Hà thích cô gái đó!

Thằng nhóc này cũng biết thích người ta sao! Phải nghĩ cách đẩy thuyền cho hai đứa mới được.

7.

Mấy hôm sau, mỗi lớp cần cử một nam một nữ nhảy khai mạc hội thao.

Tôi định nhường suất này cho Chúc Tinh Hà và cô ấy. Ai ngờ giáo viên bảo tôi tham gia nhiều môn, ra trình diễn cho lớp nổi tiếng.

'Còn thiếu một người nữa, ai đi?' Giáo viên hỏi.

Cán bộ văn nghệ giơ tay - chính cô gái đưa nước hôm nọ. Thầy giáo chuẩn bị gật đầu thì Chúc Tinh Hà đứng phắt dậy.

'Thưa thầy, em muốn đi.'

Cả lớp ồ lên kinh ngạc. Chúc Tinh Hà vốn chỉ biết học, ngoài dạy tôi ra chẳng màng thế sự. 'Em chắc chứ?'

'Vâng ạ.'

Tôi chợt hiểu: Chúc Tinh Hà gh/en rồi! Cậu ấy không muốn crush nhảy với tôi nên mới thế. Đúng là cao thủ tình trường.

Chưa từng nhảy bao giờ, tôi như gà mắc tóc. Đến lần thứ mười dẫm lên chân trái Chúc Tinh Hà, cậu ấy bật cười gi/ận dữ.

'Xin lỗi...'

'Xin lỗi mà được thì cần cảnh sát làm gì?' Chúc Tinh Hà nghiêm mặt. 'Từ giờ sai một lần ph/ạt một.'

Tôi thở dài thườn thượt, cố gắng tập trung nhưng vẫn mắc lỗi. Chúc Tinh Hà đột nhiên đặt tay lên gáy tôi, hôn lên môi một cách dịu dàng.

Gió trưa nồng nàn xào xạc lá ngô đồng, tim tôi đ/ập rộn ràng như hiểu được tiếng gọi nào đó.

Dạo này vừa học vừa tập, có lẽ quá sức nên hay không đạt chỉ tiêu bài tập. Cứ thế bị Chúc Tinh Hà 'ph/ạt' hôn hoài. Lạ thật, trước bảo hôn là thưởng cơ mà?

Mỗi lần bị hôn, tim tôi đ/ập lo/ạn xạ như trống đ/á/nh xuân. Không biết có phải bệ/nh tim không nữa...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm