「Xin lỗi gửi tài liệu, ngài đang đồ, em... trước đây ạ."
Nói xong, quay bước đi.
Tốc độ nhanh mức phòng
...
"Tiểu giờ việc đang màng gì thế?"
Một đàn chỗ ngồi tôi, dùng búng nhẹ trán
Tôi gi/ật mình phát mình từ lúc toát cả
Đối diện đang quan rệt,
tôi rốt vẫn nhịn được hỏi:
"Anh Phương, từng tài chúng ta sống sạch, chuyên việc, thật ạ?"
Phương liếc ánh mắt kỳ lạ:
"Đương thật, chẳng lẽ sao?"
"Ờ... khá ạ."
Tôi dự:
"Nhưng xem năng nào... đạo mạo ngạn thôi không? Riêng thực chơi bừa bãi?"
Câu thực giẫm vùng cấm.
Lời dứt, nhíu mày:
"Tiểu túc em, chiều tuổi tác chí giới tính ấy, nhưng duy nhất được
"..."
Trời ơi, tại ta thăng chức phó rồi.
Nhưng thực gạt bỏ được nhiều ngờ.
Nói thật buồn cười.
Vừa chí tên lại đó.
6
Thực về đó, hoàn toàn ấn tượng.
Trong khoảnh khắc bị cơn sóng tình cảm cuốn đi, hồ nhìn khuôn mặt tuấn tú cảm mất kiểm
Nhưng sau thức cho rằng ảo giác sau s/ay rư/ợu.
Rốt thường ngay cả áo sơ mi cài chiếc trên cùng, sống tấm tiết hạnh lạnh lùng, thực hợp chuyện 419.
Nhưng cho nay, lại chút chắn nữa.
Đành hỏi khéo Duệ.
Phương bên bốn năm, hiểu tính cách ấy.
Lời chắn
Có vẻ đang quá nh.ạy cả.m rồi.
Cũng thôi, ước gì loại ngay cả dấu kiểm dịch thịt lợn trông thế chưa thấy, huống chi theo người.
Còn những tích trên ấy, lẽ mèo cào? Có lẽ mề đay? Hoặc lẽ phạm lỗi bị mẹ dùng chổi lông gà đ/á/nh?
Dù
Sau tự trấn khẩy
"Anh Phương, rồi nhất mất trí nhảm, đừng bụng nhé."
Phương dễ tính rộng nhưng về chuyện lại cầu toàn cách bất
"Sau đừng những nữa, thì thực sẽ đấy."
Tôi giơ ba dáng thề:
"Tuyệt đối nữa."
Phương mới hài lòng, miệng gì đó, nhưng đột dừng
Anh nhìn về phía cửa sau lưng tôi, cảm bối rối.
Tim thắt từ từ quay nhìn.
Đoàn đứng bao lâu rồi.
Ch*t ti/ệt thật...
Còn tình huống x/ấu hổ nữa không?
7
Đoàn nhận được tài liệu muốn, gì cả rồi rời đi.
Nhưng lòng ràng, chắn cả.
Thời sau đó, ngồi yên, cảm bất cứ lúc nhận được thông báo sa thải từ phòng sự.
Phương liền ủi tôi:
"Đừng lo, sẽ gì đâu, đặc biệt khoan dung sao?"
Tôi ngẩn "Có ạ?"
Phương giọng chắn:
"Sao lại có.
Như lần diễn thuyết hồi đó, nếu khác, sớm bị sa thải tám trăm lần nhưng trách m/ắng câu không? Chỉ câu lần sau' rồi tha cho
Việc mà đến, xảy mới ty được ngày.
Đoàn cách doanh được mời về trường diễn thuyết.
Anh bận rộn tự viết thảo bài phát biểu, vụ rơi
Kết bất cẩn, viết sai câu cuối cùng kết luận thảo.
Thế đứng trước mấy ngàn học đệ học muội.
Nói lớn câu đó:
"Cuối cùng, học trưởng tặng các câu.
'Càn khôn vị mã, các giai thị hắc định!'"
Tôi lẽ ch*t sẽ tượng đó.
Người trên nhìn thảo hóa đ/á.
Người dưới đài im giây, sau hiểu ra, tiếng suýt sập cả mái nhà.
Còn nam sinh nghịch ngợm sợ chuyện to, la lên: "Học trưởng, thì ạ?"
"..."
Bạn đây tổn thương lý lớn thế đàn trẻ chứ!
Sau việc trở về
Tôi nhận tội, và chuẩn bị tinh thần bị sa thải.
Nhưng tượng dự đoán hiện.
Đoàn gi/ận, bắt cuốn gói đi.
Anh lẽ nhìn giây, rồi dài nhẹ nói:
"Không lần sau."
Rồi nhẹ nhàng bỏ qua chuyện.
Không trách m/ắng nặng nề nào.
8
Phương
Cho tan làm, đợi được thông báo sa thải.
Điều phào nhẹ nhõm đồng sinh chút cảm giác tội lỗi.
Ông chủ tốt vậy.
Ngay cả phạm sai lầm trọng trách tội.
Còn tôi?
Không ơn đành, lại dùng lý bẩn thỉu suy đoán về ấy.
Thật quá nên.
Lúc trời tối, nhà văn phòng mấy, cặp da rời
Nhưng dưới nhà lại nhìn mà muốn thứ hai đời.
Nếu bạn hỏi "thứ nhất ai"?
...
Đương tên lại đóng dấu kiểm dịch thịt lợn lên
"Anh đây gì?"
Người đàn đang thân xe chơi điện thoại ngẩng đầu, nhìn tôi, khuôn mặt lộ nụ rỡ:
"Đón tan đây."
Giọng ủ rũ, từng lỗ lông đều toát lên đối:
"Không cần đâu, muốn nhìn anh, sau đừng nữa."
Người đàn từ từ thu nụ cười:
"Tiểu Phàm, chuyện xin lỗi em.