Sau khi trải qua quá trình phân hóa thứ hai, tôi trở thành một Omega. Không chỉ vậy, tôi còn mắc chứng rối lo/ạn hormone.

Để chữa bệ/nh, tôi buộc phải tiếp cận cậu bạn cùng phòng alpha kia.

Hết lấy cớ áp sát anh ta, lại tranh thủ ngủ nhờ giường...

Đúng lúc tôi thầm mừng vì giữ được mạng sống, cậu bạn cùng phòng alpha vốn lạnh lùng bỗng chụp môi tôi, giọng trầm khàn:

"Anh đồng ý cho em theo đuổi."

???

Đại ca, ai theo đuổi anh thế?

1

Tôi tỉnh dậy vì những cơn đ/au nhói.

Cảm giác như hàng ngàn mũi kim đ/âm xuyên, khiến hormone trong tôi mất kiểm soát.

Mùi đào chín ngọt lịm lan tỏa trong không khí.

Vén nhẹ rèm giường, tôi thở phào khi thấy ký túc xá trống trơn. Loạng choạng trèo xuống, tôi vội vã tiêm một mũi th/uốc ức chế vào tay.

May mà ba cậu bạn alpha kia không có nhà.

Nếu không, bí mật phân hóa thành Omega của tôi đã bại lộ.

Nghĩ đến chuyện này, lòng tôi càng nặng trĩu. Đang mơ màng chờ cơn đ/au dịu xuống thì cửa phòng vang lên tiếng động.

Tôi quay đầu hoảng hốt.

Bùi Thời Nhiên khoác áo khoác bước vào, dáng vẻ phong trần.

Sao cậu ấy về sớm thế này?

Tôi vội giấu ống tiêm rỗng ra sau lưng, cố tỏ vẻ bình thường chào hỏi.

Đột nhiên, Bùi Thời Nhiên dừng bước. Trái tim tôi thót lại khi ánh mắt lạnh lùng của cậu quét qua người:

"Diệp Trí Hạ, cậu có ngửi thấy mùi hormone Omega không?"

"Cậu... nhầm rồi, ký túc xá làm gì có Omega?"

"Chỉ có tôi - một beta - và ba alpha các cậu thôi mà."

Tôi ấp úng đáp.

"Vậy sao?"

"Đúng... đúng vậy."

Nói rồi, tôi nở nụ cười ngoan ngoãn giả tạo.

Bùi Thời Nhiên im lặng. Đôi mắt hẹp dài màu đen nhìn tôi từ đầu đến chân, mang chút ánh mắt dò xét.

Tưởng cậu đã tin, nào ngờ cậu đột nhiên bước thẳng về phía tôi.

Tôi h/oảng s/ợ lùi hai bước, nhưng vẫn bị dồn vào chân giường. Hơi mồ hôi từ người cậu - có lẽ vừa đ/á bóng về - hòa lẫn mùi tuyết tùng khiến những cơn đ/au còn sót trong tôi tan biến.

Thậm chí còn vô cùng dễ chịu.

Mũi tiêm chưa kịp phát huy tác dụng, chỉ chút hormone alpha vô tình tỏa ra từ cậu đã giúp tôi bình thường trở lại. Tim tôi đ/ập thình thịch.

Nhưng Bùi Thời Nhiên đột nhiên khẽ khụt khịt:

"Diệp Trí Hạ, hình như mùi hormone này... phát ra từ người cậu."

"Vẫn là mùi đào ấy."

2

Dưới ánh mắt soi mói của cậu, tôi không kịp nghĩ đến tư thế nh.ạy cả.m này, vội vàng biện bạch:

"Tôi vốn là beta không có hormone mà! Nên mới m/ua loại sữa tắm có mùi Omega hương đào, biết đâu sẽ thu hút được alpha."

"Chai sữa tắm còn trong nhà tắm, cậu có thể vào kiểm tra mà xem!"

Ánh mắt tôi thành khẩn như thiếu nữ ngoan hiền. Bùi Thời Nhiên liếc nhìn phòng tắm, có lẽ đã thấy chai sữa tắm đó:

"Ừ, đúng là hương đào thật."

Cậu cười mỉm gật đầu, không rõ đã tin hay chưa, nhưng ít nhất đã lùi lại nửa bước. Tôi thở phào, cười gượng hai tiếng rồi vội trèo lên giường.

Chỉ là khi leo thang, cảm giác như ánh mắt cậu vẫn đang dán ch/ặt vào lưng tôi. Tôi không dám ngoái lại, cuộn tròn trong chăn thở dài.

Lời bác sĩ quả không sai.

Mấy ngày trước vì khó chịu trong người, tôi đã đến bệ/nh viện khám.

Kết quả chẩn đoán tôi - một beta - đã phân hóa lần hai thành Omega, còn mắc thêm chứng rối lo/ạn hormone.

Căn bệ/nh này khi phát tác sẽ khiến tôi dị ứng với bất kỳ hormone alpha nào.

Nhẹ thì đ/au đớn tột cùng kèm mất kiểm soát hormone, nặng thì nguy hiểm tính mạng.

Th/uốc ức chế trên thị trường chỉ tạm thời làm dịu, chỉ có hormone alpha mùi tuyết tùng với độ tương thích 100% mới chữa khỏi được.

Nghĩ đến đây, tôi càng đ/au đầu.

Hormone tuyết tùng là đặc trưng của alpha đỉnh cao.

Trong số người quen của tôi, chỉ có một người đáp ứng điều kiện.

Bùi Thời Nhiên, bạn cùng phòng đại học.

Alpha điển trai lạnh lùng, chàng trai vàng được lòng mọi Omega.

Nhưng dù là bạn cùng phòng, trước đây tôi chỉ là beta bình thường.

Nên qu/an h/ệ giữa chúng tôi vốn dĩ cũng chỉ xã giao.

Thậm chí có thể nói là xa cách.

Giờ bác sĩ bảo tôi chủ động tiếp cận Bùi Thời Nhiên để chữa bệ/nh, đầu tôi như muốn n/ổ tung.

Biết làm sao đây...

3

Cơn đ/au hôm nay khiến tôi kinh h/ồn bạt vía.

Cũng giúp tôi thấm thía một chân lý.

Muốn sống sót, phải tiếp cận Bùi Thời Nhiên.

Không thì kiểu đ/au này, tôi chịu không nổi.

Thế là giữa mạng sống và thể diện, tôi đành chọn mạng.

Có công mài sắt có ngày nên kim, thử trước đã.

Bước đầu tiên để thân thiết, xưa nay vẫn là mời cơm đãi nước.

Thế nên hôm sau, khi Bùi Thời Nhiên chuẩn bị đi học, tôi vội đuổi theo:

"Bùi Thời Nhiên, đợi chút!"

Cậu dừng bước, nghiêng đầu nhìn lại.

Gương mặt nam nhi thanh tú, ánh mắt lạnh lùng vừa quay sang đã khiến người ta đắm đuối.

Chả trách lũ Omega kia ngày đêm mong được cậu cắn cổ.

Gặp cảnh này tôi cũng hoa mắt đây này.

Tôi x/ấu hổ hắng giọng: "Bùi Thời Nhiên, tối nay cậu rảnh không?"

"Nghe nói ngoài cổng mới mở quán lẩu, hai thằng Vương với Lý đi chơi hết rồi, nên tớ muốn mời cậu đi ăn trước."

Bùi Thời Nhiên im lặng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn. Tôi x/ấu hổ cọ cọ tay.

Đúng rồi, Bùi Thời Nhiên nhà giàu lại là alpha đỉnh.

Bình thường người xếp hàng mời cậu ăn cơm chắc dài từ ký túc ra tận cổng trường.

Một thằng bạn cùng phòng beta như tôi làm sao đủ tư cách.

Đang nghĩ mình sẽ bị từ chối phũ phàng, nào ngờ cậu chàng lên tiếng: "Ừ."

Hả?

Cậu ấy đồng ý rồi!

Tôi mừng rỡ cười tươi: "Vậy tối nay đợi cậu tan học nhé!"

Bùi Thời Nhiên gật đầu: "Được."

Trận đầu tiếp cận thuận lợi khiến tôi phấn chấn hẳn. Chiều hôm đó tan học, chúng tôi hẹn nhau ra quán lẩu ngoài trường.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm