Giang Hà buồn bã trong ba giây, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, thần bí áp sát vào tai tôi: "Khương ca, không thích mỹ nữ, chẳng lẽ lại thích soái ca?"
Ngụm rư/ợu vừa uống đột nhiên nghẹn lại, tôi ho sặc sụa đến chảy cả nước mắt, mặt đỏ bừng lên.
Giang Hà áy náy vỗ lưng tôi: "Khương ca đừng phản ứng thái quá thế, tôi chỉ đoán bừa thôi mà. Lại nữa đồng tính đâu có gì lạ, trong nghề của cậu, tôi thấy nhiều lắm rồi."
Chiếc điện thoại bị tôi úp mặt trên bàn chợt sáng lên, có tin nhắn mới.
Tôi đuổi cậu ta đi lấy cho mình cốc nước ấm, liếc nhìn tên người gửi.
Một dãy số lạ: 【Đang ở đâu?】
14
Những số lạ tôi đều coi là spam, đang định tắt màn hình thì tin nhắn mới lại hiện:
【Thấy mà không trả lời, muốn để anh hỏi trực tiếp sao?】
【Anh rất sẵn lòng đấy.】
Giọng điệu này!
Không ai khác chính là Bạc Tòng An!
Theo linh cảm, tôi ngẩng phắt mặt lên.
Quán bar rộng mênh mông, tầng trên là khu vực VIP. Ngay đối diện trên lan can tầng hai, một nhóm người đang đứng tụ tập, khuôn mặt nào cũng đẹp không kém cạnh, khí chất đúng chuẩn giới thượng lưu.
Một người đàn ông khẽ cúi đầu, hai tay chống lan can. Áo sơ mi đen, tóc bạch kim, toát lên vẻ áp chế khó tả. Khuôn mặt thoáng nhìn còn mơ hồ giữa nam nữ, đầy bí ẩn.
Trong đầu tôi bỗng lóe lên từ: Bệ/nh kiều.
Đúng rồi, bệ/nh kiều.
Trong chớp mắt, ánh mắt chúng tôi chạm nhau giữa không trung.
Thì ra từ đầu, Bạc Tòng An đã nhìn thấy tôi.
Và theo dõi từng cử động của tôi.
Người đàn ông như đọc được suy nghĩ, khóe môi cong lên đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng.
【Em tự đến? Hay để anh qua đón?】
Buồn cười thật.
Bảo đến là đến à? Coi tôi là gì chứ.
Thế nên tôi quay lưng ngồi xuống, phớt lờ ánh mắt th/iêu đ/ốt sau gáy.
Giang Hà không dám nghịch ngợm nữa, trò chuyện tâm tình một lúc, thấy đã khuya tôi đề nghị giải tán.
"Sớm thế? Khương ca sống kiểu dưỡng sinh à?"
Lúc này mông tôi như bị kim châm, không thể ngồi yên, đành hời hợt đứng dậy.
Một bóng người chặn ngang trước mặt.
Không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, đang định đổi hướng thì cổ tay đã bị nắm ch/ặt.
"Khương Cẩn Ngôn, lừa gạt anh vui lắm hả?"
Sao câu nói này khiến tôi có cảm giác mình như tên khốn trâng tráo tháo giày chạy mất dép thế nhỉ?
Giang Hà vẫn đứng hình tại chỗ, chỉ chỉ tôi rồi lại chỉ Bạc Tòng An.
"Hai người... các người, lẽ nào..."
"Hà nhi." Người lên tiếng là Lục Đường - bạn trai của Đường Châu trong nhóm người đi theo Bạc Tòng An. Hắn vòng tay qua vai Giang Hà thì thầm gì đó, rồi dẫn cậu ta đi mất.
Còn tôi? Buồn cười thật.
Không chạy thoát.
15
Tôi bị Bạc Tòng An dồn vào nhà vệ sinh.
"Định giam cầm em cả đời sao?"
"Cũng không phải không được." Vẻ mặt hắn quá điềm tĩnh, điềm tĩnh đến bất thường.
Tôi chịu hết nổi, đẩy hắn ra định đi: "Tôi về nhà đây."
Vòng eo bị vòng tay siết ch/ặt, kéo ngược trở lại.
Tiếng người nói chuyện càng lúc càng gần, nhưng kẻ đang vây tôi vào tường kia hoàn toàn không nao núng, không hề sợ bị phát hiện.
Tôi hoảng lo/ạn: "Bạc Tòng An, có người đến kia kìa!"
"Đến thì đến, sợ gì?"
Hắn cúi mắt nhìn xuống đôi môi tôi, hoàn toàn tập trung vào mỗi việc đó.
Tôi cắn môi: "Bạc Tòng An buông ra! Không tôi không khách khí đâu."
"Được, anh rất muốn xem em 'không khách khí' thế nào."
"Là dùng miệng, hay là..." Ánh mắt hắn từ từ di chuyển xuống dưới...
Đồ khốn!
Tôi dùng đầu gối đ/á lên, nhưng bị hắn chặn trước.
"Hôn anh." Ánh mắt đàn ông tràn đầy d/ục v/ọng không che giấu.
"Không!"
Tiếng bước chân đã đến cửa, mấy gã say xỉn cười đùa đi vào.
Vòng eo bị siết ch/ặt hơn.
"Khương Cẩn Ngôn, anh không muốn ép em. Nhưng nếu em đi rồi, anh phải làm sao?"
Tạo hình này thật trái ngược với hành vi hiện tại của hắn.
Nhưng không còn thời gian chất vấn.
Ch*t ti/ệt!
Nghiến răng một cái.
Tôi đỡ lấy đầu Bạc Tòng An, hơi nghiêng mặt hôn lên.
Tim đ/ập thình thịch, cảm giác x/ấu hổ kỳ lạ trào dâng.
Lại còn là đàn ông.
Đến khi bị nhét vào gian toilet, Bạc Tòng An kìm nén ôm tôi thở gấp.
Bên ngoài ồn ào, hắn thì thầm bên tai:
"Vì thế, anh quyết định đi theo em. Ch*t cũng không buông tay."
X/á/c nhận rồi, Bạc Tòng An đúng là bệ/nh kiều.
Mặt tôi vẫn đỏ bừng, không dám lớn tiếng, chỉ có thể ch/ửi nhỏ: "Đồ đi/ên!"
Giá như có thể quay lại một tháng trước, tôi ch*t cũng không dám trêu chọc người đàn ông này.
16
Lần thứ hai bị đưa đến Bạc gia, tôi không còn bỡ ngỡ như trước.
Bây giờ quan trọng nhất là làm rõ một chuyện:
Bạc Tòng An rốt cuộc muốn gì ở tôi?
Nói nhất kiến chung tình thì tôi không tin mấy câu dỗ trẻ con ấy. Nhưng trên người tôi có gì đáng để hắn làm vậy?
Nhưng lúc này Bạc Tòng An không rảnh đáp ứng tôi.
Bạc gia có khách.
Theo quản gia nói, đó là người chú duy nhất của hắn. Trông chỉ lớn hơn Bạc Tòng An khoảng năm sáu tuổi, nhưng dáng đi kỳ quặc, chống gậy.
Sau này tôi mới nhìn rõ, chân trái của ông ta bị c/ụt, lắp chân giả cơ khí.
Đàn ông Bạc gia không ai kém sắc. Như Bạc Tòng An, đẹp thì đẹp nhưng nụ cười giấu kim, luôn khiến người ta cảm giác hắn có thể lấy mạng bạn bất cứ lúc nào.
Còn vị này lớn tuổi hơn, khí chất công tử quý tộc, ôn nhu nho nhã.
"Khương tiên sinh."
Tôi chỉnh đốn lại chút bất cần: "Bạc tiên sinh."
Bạc Tòng An bảo tôi lên lầu. Thật ra tôi chẳng muốn nghe lời, nhưng ở đất người, hai chú cháu rõ ràng có chuyện riêng, đành nghe theo.
Chưa đi bao xa, đã nghe giọng nói đầy giễu cợt:
"Thì ra là cậu ta."
"Bảo sao cậu mãi không quên được..."
Phần sau thì không nghe rõ.
Nhưng có thể khẳng định, tôi và Bạc Tòng An từng quen biết.
Điện thoại của Khương Dã gọi đến đúng lúc.