Tuy nhiên, từ khi hắn học được hai chữ "thị tẩm", thường xuyên nhắc đi nhắc lại khiến ta mỗi lần nghe đều muốn đ/á cho hắn vài cước. Nhưng đối với hắn, cái lực ấy chỉ như muỗi đ/ốt, quay đầu đã quên ngay. Quả thật ngày càng lộng hành.
19
Chuyện thâm cung vốn khó phân rõ trắng đen. Mẫu hậu hạ sinh hoàng tử. Nhưng đứa bé chẳng sống được mấy ngày. Người lang quân bà hết mực yêu thương, thực chất chỉ muốn mượn tay bà tranh đoạt quyền thế. Vốn ta chẳng buồn quan tâm, chỉ không ngờ đứa trẻ lại ch*t dưới nanh thú dữ - trong cung chỉ có Bạch Lang của ta là thú hoang tự do. Rõ ràng có kẻ muốn ly gián mẫu tử chúng ta.
Mẫu hậu như mất trí xông vào tẩm điện, gào thét chất vấn vì sao ta không dung tha đứa em. "Nó không phải m/áu mủ hoàng thất, chẳng tranh ngôi với con, sao con không chịu buông tha?" Mẫu hậu t/át ta một cái rồi gục xuống đất khóc nức nở. Bà già đi nhiều lắm, chỉ vài tháng sinh nở rồi mất con, tiều tụy đến thảm thương. Ta không dám nghĩ, phải chăng ta từng cũng như đứa bé kia hút hết tinh lực của bà.
Mẫu hậu của ta, trong thâm cung lại càng ngây thơ hơn, xem ra gã đàn ông kia đã tẩm bà bằng không ít đường mật. Cái t/át ấy khiến ta lảo đảo lui hai bước. Ngoài điện không ai dám vào. Ta ngồi xổm trước bà, khẽ nói: "Mẫu hậu, nhi thần đã dặn, mẹ nên cầu mong sinh được công chúa."
"Về tình lang của mẹ, có điều mẹ chưa biết." Ta hạ giọng: "Hắn tên thật Trương Thiên, năm năm trước đã có vợ con, hiện có một trai một gái, trong phủ còn hai tiểu thiếp đang mang th/ai. Đứa em đoản mệnh của con, e rằng chưa đủ phúc làm con hắn."
Mẫu hậu trợn mắt: "Không thể nào..."
"Nếu không tin, mẹ cứ ra cung xem thử. Giờ mẹ là Thái hậu, phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, cớ gì vì một gã đàn ông mà sống dở ch*t dở?"
Mẫu hậu ta thất thần bỏ đi. Bà vẫn chìm trong đ/au khổ mất con. Chưa đầy mấy ngày, ta nghe cung nhân báo trong cung Thái hậu xử tử mấy người. Còn gã đàn ông kia vẫn sống, nhưng sống trong lo sợ. Mẫu hậu vốn giỏi hành hạ người, sao nỡ cho hắn ch*t dễ dàng? Bà muốn hắn phải đoán già đoán non, phải bồn chồn, phải tiếp tục nở nụ cười gượng gạo.
20
Mấy vị hoàng thúc trong triều dạo này không yên phận, chẳng biết ai sẽ là kẻ phản nghịch đầu tiên. Thằng nhãi ranh như ta ngồi trên ngai vàng chín năm, chắc lòng kiên nhẫn của họ cũng cạn rồi.
Chử Viễn Chu lại vào cung thăm ta. Đúng lúc thái y dâng th/uốc. Vì thương tích đầy người, ta phải uống đến hai bát, nhìn đã muốn nôn. Chử Viễn Chu khẽ nói: "Bệ hạ ngoan, long thể trọng yếu." Ta bịt mũi uống cạn.
Tưởng Chử Viễn Chu đến vì chuyện của Thái hậu. Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, động tĩnh trong cung Thái hậu sao thoát khỏi mắt hắn? Chuyện tình lang của Thái hậu cũng do hắn điều tra. Phải nói, làm bề tôi, Chử Viễn Chu đúng là tận tâm tận lực.
Ai ngờ hắn mở miệng lại hỏi: "Thần đã lâu không thấy Bạch Lang của bệ hạ."
Ánh mắt ta chớp loé, ngẩng lên đối diện Chử Viễn Chu: "Sư phó sao lại quan tâm đến sói của trẫm? Trẫm nhớ ngài chẳng ưa nó."
"Thần chỉ nghĩ thú hoang vốn không biết nói, lỡ lên cơn dã tính làm thương tổn thánh thể." Lời nói của hắn ẩn ý sâu xa, nhưng ta chưa kịp suy nghĩ.
Chử Viễn Chu tiến lại gần. Lúc này ta còn yếu, dựa vào long sàng. Hắn ngồi bên giường, áp sát ta. Ta không phản ứng. Mẫu hậu quả cho ta khuôn mặt tuấn tú, dù là nam tử cũng đủ mê hoặc lòng người. Chử Viễn Chu nhìn ta lớn lên, tâm tư hắn giấu quá sâu.
"Bệ hạ giờ nhìn càng thư sinh tuấn nhã." Hắn càng lúc càng lộng quyền. Bàn tay lạnh lẽo vuốt xuống cổ ta, dừng lại. Ta hiểu, tư thế này trong mắt hắn là sự thuần phục. Chỉ cần dùng lực, vị hoàng đế này sẽ tiêu tùng.
Một lúc sau, hắn buông ta, xoa đầu ta: "Bệ hạ dưỡng thương cho tốt, thần xin lui."
Hắn đi rồi. Không lâu sau, Triệu Viễn An xuất hiện. Hắn còn quá đáng hơn, díu díu tay ta không chịu rời: "Chủ nhân, đừng gặp hắn nữa." Ta dặn Triệu Viễn An ít xuất hiện trước mặt Chử Viễn Chu. Dù sói hóa người là chuyện hư ảo, nhưng với người thông minh như Chử Viễn Chu, chỉ cần manh mối nhỏ cũng đủ hại Bạch Lang của ta. Hắn vốn là kẻ hẹp hòi, sao chịu để mồi ngon bị kẻ khác nhòm ngó?
Ta búng trán Triệu Viễn An: "Sắp rồi." Bọn họ sắp ra tay.
21
Không ngờ Chử Viễn Chu lại mời được một đạo sĩ. Hắn nói trong cung có tà khí cần trừ tà. Tên đạo sĩ có chút bản lĩnh, phán trong cung có yêu quái. Ta lạnh lùng nhìn hắn làm phép, Triệu Tiểu Bạch đứng bên vẫn bất động. Ta hỏi có thấy khó chịu không, hắn lắc đầu. Xem ra đạo sĩ này hoặc vô dụng, hoặc diễn kịch với Chử Viễn Chu. Hắn đã phát hiện rồi. Sự nhạy bén của Nhiếp chính vương, ta không bằng. Đang nghĩ cách đối phó thì Chử Viễn Chu bị tân khoa trạng nguyên đàn hặc. Nhưng tờ tấu ấy chẳng làm hắn động lòng. Có lẽ hắn chẳng thèm đọc.
Đêm Chử Viễn Chu cầm ki/ếm xông vào tẩm điện, mưa như trút nước. Ta mặc áo ngủ, Triệu Tiểu Bạch đang hầu giường. Dạo này hắn học cách thái giám cung nữ hầu hạ, không cho người khác đảm nhiệm việc này...