Tích.

Điện thoại kêu.

Tôi mơ màng rút máy ra xem, cơn buồn ngủ lập tức bay biến.

【Em ngáp trông đáng yêu quá, muốn hôn gh/ê.】

Thật phiền.

Lại nữa rồi.

Lần này tôi không phớt lờ nữa mà tức gi/ận đáp lại:

【Tôi có bạn trai rồi, xin đừng quấy rầy nữa.】

【Bạn trai giả đúng không? Sao tôi chưa thấy hai người hôn bao giờ?】

【Hội giao lưu bọn tôi đã hôn rồi.】

【Tôi thấy rồi, hai người chỉ giả vờ thôi. Em nói dối, tôi sẽ hôn em đến ch*t mất.】

Tên bi/ến th/ái này sao cái gì cũng biết?

Không được, không thể để hắn phát hiện.

Tôi hoảng lo/ạn, vội áp sát vào người Bùi Hằng.

Bùi Hằng đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn tôi, giọng điềm nhiên: "Thời Dư, có chuyện gì?"

Tôi do dự giây lát, thì thầm nhỏ:

"Bùi Hằng, em thấy chúng ta diễn không giống người yêu lắm."

"Chỗ nào không giống?"

"Là... mọi người vẫn không tin, chắc do chúng ta làm chưa đủ."

"Vậy nên làm thế nào?"

Bùi Hằng chăm chú lắng nghe, ánh mắt tập trung.

Tai tôi đỏ ửng, ánh mắt lảng tránh rồi dừng lại trên môi anh.

"Vậy... chúng ta có nên hôn thật trước mặt mọi người không?"

"Kiểu không giả vờ ấy."

10

Đưa ra yêu cầu vượt qua ranh giới này, tim tôi đ/ập thình thịch.

Nhưng Bùi Hằng gật đầu, thản nhiên nói:

"Được, hôn bây giờ luôn?"

Còn mười phút nữa vào giờ học.

Chúng tôi ngồi ở dãy cuối, dù không nhiều người quay lại nhìn nhưng tên bi/ến th/ái chắc chắn đang dán mắt vào đây.

Cách này vừa không gây chú ý lại khiến hắn thất vọng.

Rõ ràng là thời cơ tốt nhất.

Tôi đỏ mặt gật đầu:

"Ừ, làm luôn đi."

"Được."

Tôi ho khan một tiếng, đang định bàn bạc cách hôn thì chiếc mũ áo hoodie đã được kéo phủ lên đầu.

Bóng tối bao trùm, tôi bị hôn.

Trong không gian chật hẹp dưới mũ áo.

Kín đáo mà gấp gáp.

Tôi cứng đờ người.

Thoáng thấy cô gái phía trước quay lại kinh ngạc, rồi hào hứng nói gì đó với người bên cạnh.

Tôi tỉnh táo lại, vội đẩy nhẹ anh.

"Bùi Hằng... đủ rồi."

"Ừ."

Giọng nam sinh hơi khàn, từ từ lui ra.

Thậm chí còn chỉnh lại mũ áo cho tôi, không khí ngập tràn sự ám muội.

Tôi cắn môi cảm thấy kỳ lạ, ngượng ngùng quay đi.

"Bây giờ hẳn họ tin rồi."

"Không tin thì hôn tiếp chứ?"

Bùi Hằng vừa hỏi vừa tự nhiên nắm tay tôi.

Mặt tôi càng đỏ hơn, ấp úng:

"Tính sau đi..."

Dù sao cũng đã ổn định được tên bi/ến th/ái, chuyện hôn hít tốt nhất đừng lặp lại nữa.

Hơi quá sức chịu đựng.

Bởi tôi là gay mà, thật sự không chịu nổi đâu.

Cứ động vào là chân đã mềm nhũn, tôi liếc nhìn Bùi Hằng.

Đôi mắt anh không còn vẻ lạnh lùng như trước, trông rất hài lòng.

Nhưng cái vẻ hài lòng ấy khiến tôi thấy có gì đó không ổn.

Cứ như mèo bị sói cắn vào cổ vậy.

11

Sau nụ hôn công khai, tôi cảm thấy qu/an h/ệ giữa tôi và Bùi Hằng càng thân mật hơn.

Trong diễn đàn trường bỗng dưng xuất hiện hàng loạt fan cứng đôi chúng tôi.

Mỗi khi có tin đồn, Đại Tráng và Phúc Ca lại lén lút chia sẻ với tôi.

Hào hứng muốn hỏi cảm nhận của nhân vật chính.

Tôi không thể nói gì, chỉ đỏ mặt im lặng thừa nhận.

May là tên bi/ến th/ái mấy ngày nay không nhắn tin nữa.

Tôi nghĩ có lẽ hắn đã tin thật, vậy mối qu/an h/ệ giả này có thể kết thúc sớm không?

Nhưng nếu kết thúc vội vàng thế này, tôi lại hơi do dự.

Bùi Hằng quá tốt.

Chu đáo, tỉ mỉ, kiên nhẫn, không trách lũ gay kia cứ quấy rầy anh.

Là tôi cũng mê mẩn.

Đang nằm dài trên giường thì Bùi Hằng về phòng.

Dạo này anh bận dự án, sớm hôm tối mắt, rất vất vả.

Sinh viên năm nhất đã được giáo sư trọng dụng, đủ thấy anh xuất sắc thế nào.

Tôi thò đầu ra khỏi màn, định chào anh.

"Bùi Hằng, anh về rồi."

Bùi Hằng dừng lại, chưa kịp cởi áo khoác đã đến bên giường tôi.

Anh cao lớn, tầm mắt ngang tầm tôi.

"Ừ, ăn cơm chưa?"

"Rồi, Phúc Ca dẫn đi ăn lẩu. Đợi anh xong việc mình đi ăn nhé."

"Được."

Anh vừa đáp vừa xoa đầu tôi.

Tôi cười tủm tỉm không né tránh, tiếp tục kể chuyện linh tinh, Bùi Hằng kiên nhẫn lắng nghe.

Chỉ có điều ánh mắt anh ngày càng khó hiểu.

Tôi ngập ngừng: "Sao thế? Mặt em dính gì à?"

"Không."

"Anh đang nghĩ, dạo này nhiều người tưởng chúng ta chia tay rồi."

Tôi ngơ ngác: "Vì sao?"

Bùi Hằng giải thích: "Vì dạo này ít thấy chúng ta xuất hiện cùng nhau."

Tôi hiểu ra.

"Vậy mai em đi học cùng anh nhé."

"Không cần phiền phức thế."

Bùi Hằng từ chối, tay đang xoa đầu tôi bỗng trượt xuống nâng cằm.

Rồi anh đột ngột hôn tôi.

Quá bất ngờ khiến tôi ch*t lặng, bạn cùng phòng cũng im bặt.

Nhưng Bùi Hằng nhanh chóng rời ra, vẻ mặt ôn hòa.

"Ngủ đi, anh đi tắm."

Tôi chớp mắt, từ từ rút vào màn.

Không cần nhìn cũng biết mặt mình đỏ như gấc chín.

Tiếng nước xối xả vang lên, tôi mở diễn đàn trường xem.

Quả nhiên có người hỏi liệu chúng tôi chia tay chưa.

Kẻ bảo có, người bảo chưa.

Bỗng tôi thấy bình luận quen thuộc:

【Chia tay cái đếch! Hai người vừa hôn trong phòng kìa!】

【Sao biết? Chui gầm giường hả?】

【Tao là bạn cùng phòng! Vừa bị ép ăn cả tấn cẩu lương!】

Tôi đỏ mặt cất điện thoại, thầm xin lỗi Đại Tráng.

13

Thứ sáu, Đại Tráng và Phúc Ca hớn hở đi thành phố bên xem chung kết điện tử.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Phạm Quy Đắm Say

Chương 26
Tôi và nam thần cùng phòng, Lục Lăng, lén lút yêu nhau. Sau đó, hắn ta vừa gặp em gái tôi đã trúng tiếng sét ái tình. Lục Lăng dứt khoát xóa hết liên lạc, lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Tôi không phải gay, cũng chưa từng thích cậu. Chỉ coi cậu là trò tiêu khiển thôi, đừng ảo tưởng." Sợ tôi quấy rối, hắn còn cố tình ghép đôi tôi với Tần Tống, thằng bạn thẳng như đòn gánh của hắn. Vừa cười khẩy vừa buông lời mỉa mai: "Thử 'uốn cong' nó đi, biết đâu được?" Nhưng hình như... Tôi chẳng cần cố gắng nhiều lắm. Tay bạn "cực thẳng" đó tự nhiên... cong quẹo. Hôm đó, Lục Lăng bắt gặp chúng tôi hôn nhau, phát điên vung nắm đấm thẳng vào mặt Tống Đàm. "Mày bảo mày không thích đàn ông, tao mới yên tâm giới thiệu mày cho cậu ấy." "Mày dám hôn người của tao?! Mày nghĩ mày là ai?"
159.08 K
6 Đừng bỏ anh Chương 13
8 TIỆM ÂM XƯNG Chương 19.
9 Ân Trường Thọ Chương 23
11 Ỷ Chiều Sinh Kiêu Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm