1
Năm năm tuổi, Tô Dự ngọng nghịu gọi: “N/ão bà~”
Tôi chỉ nghĩ là trẻ con nói bậy, kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan, gọi chú đi.”
Mười lăm tuổi, Tô Dự thều thào trong mơ: “Vợ.”
Tôi cho rằng cậu ta đang tuổi dậy thì, lén đẩy cánh tay đang quàng ngang eo tôi ra.
Hai mươi tuổi, Tô Dự nhoẻn miệng cười, dễ dàng nắm lấy nắm đ/ấm tôi vung tới, giọng đầy kiêu ngạo:
“Vợ ơi, em hung dữ quá đấy.”
2
Anh trai tôi và chị dâu kết hôn nhiều năm nhưng mãi chưa có con.
Thế là họ quyết định nhận nuôi một đứa từ trại trẻ mồ côi.
Tô Dự năm tuổi bụ bẫm, trắng trẻo, miệng ngọt như đường.
Tôi cũng phải lòng ngay cậu cháu trai từ trên trời rơi xuống này, hôn lên má phúng phính của cậu bé mấy cái.
Nhưng Tô Dự bỗng nghiêng đầu, nhìn tôi hét to: “N/ão bà~”
Tôi đứng hình.
Cả phòng im phăng phắc rồi bật cười nghiêng ngả.
Giữa tràng cười, tôi cố sửa: “Gọi là chú.”
Tô Dự ngoan ngoãn đổi lại, nhưng lũ người lớn cứ lấy chuyện này ra trêu đùa mãi.
Năm cậu mười lăm, chị dâu sinh con trai.
Tô Dự vẫn là cháu nuôi danh nghĩa của tôi. Năm đó tôi về nhà anh ăn Tết, ngủ chung phòng với cậu.
Cậu phát triển tốt, dáng người đã gần bằng tôi, chiếc giường 1m2 trở nên chật chội.
Nửa đêm tỉnh giấc, nửa người cậu dính ch/ặt vào tôi, tay ôm eo tôi siết ch/ặt.
Cậu lẩm bẩm: “Vợ.”
Tôi gi/ật mình, nhưng nghĩ tuổi này mộng mơ cũng phải, lặng lẽ gỡ tay cậu ra.
Nhìn cậu ngày càng tuấn tú, nhưng năm mười tám tuổi, cậu chủ động chấm dứt qu/an h/ệ nuôi dưỡng.
Anh tôi tiếc nuối nhưng tôn trọng quyết định, dù không còn danh nghĩa nhưng tình cảm vẫn nguyên vẹn.
Nhưng tôi không hiểu sao tình cảm ấy lại biến chất thế này.
Cậu đã lạc lối từ khi nào, để rồi đ/è chú mình xuống giường.
3
Đi du học về, tôi làm giảng viên đại học.
“Tiểu Tề, Tô Dự đỗ trường cậu rồi, nó liên lạc chưa?”
Anh tôi gọi điện khi tôi đang vật lộn với giáo án, đáp qua loa rồi cúp máy.
Đến đêm khuya mới gi/ật mình nhớ ra.
Mấy năm ở nước ngoài, tôi chưa về thăm, thỉnh thoảng đăng story thấy cậu like nhưng facebook cậu trống trơn.
Mở hội thoại, tin nhắn cuối từ một năm trước cậu hỏi khi nào tôi về.
Tôi bật ngồi dậy.
Cậu từng chủ động nhắn mà tôi không hồi đáp!
Trời ạ! Sao mình không nhớ gì cả?
Lúc ấy đang bận tốt nghiệp, mệt nhoài, toàn trả lời tin nhắn bằng… n/ão bộ.
Thế là lỡ mất.
Chắc cậu nghĩ tôi coi cậu là người dưng rồi? Giờ đây pháp lý chúng tôi chẳng liên quan gì.
Mình đúng là đồ tồi.
Hít sâu, tôi gửi biểu tượng mặt cười.
May quá, chưa bị block.
Nhớ lời anh trai, soạn tin: “Tô Dự, mai nhập học đúng không? Chú đến giúp. Chúc cháu đại học thuận lợi, nhiều trải nghiệm nhé~”
Bên kia hiện ngay “đang nhập…”.
Tôi ôm điện thoại chờ mãi, nhận được:
“… Giờ chú giống ông cụ non quá.”
???
Mắt tôi trợn tròn, đọc đi đọc lại câu này.
Ông cụ non?
Sao lại thế?
Nhưng cái icon mặt cười mặc định này đúng là ít ai dùng thật.
Được, mai gặp mặt xem ai già hơn.
Cáu cả đêm, sáng sớm đã loay hoay chỉnh trang.
Nhìn lại thành giáo sư đại học vai rộng eo thắt phong cách kín đáo, đủ bịt miệng Tô Dự.
4
Nhìn thấy cậu một giây, tôi biết mình thua đậm.
Cậu chẳng cần trau chuốt, khuôn mặt điển trai khiến hoodie bình thường thành phong cách.
Tôi dậy sớm trang điểm giờ như trò hề.
Cậu vẫy tay chào.
Chói… quá chói lóa…
Các cô gái xung quanh đều liếc nhìn, cậu vô tư bước tới.
Hai ba năm không gặp, cậu đã cao hơn tôi nửa cái đầu.
“Dọn xong ký túc xá chú đãi cháu ăn.”
Tôi cúi xuống định kéo vali, cậu khéo léo né tránh.
?
Cậu mím môi: “Để cháu tự mang, chú đ/au lưng thì tội.”
Thằng nhóc này, giỏi châm chọc thật.
Sau đó tôi chẳng giúp được gì, Tô Dự tự xử lý hết. Khi tôi định mời đi ăn thì cậu lướt điện thoại từ chối.
Tôi há hốc.
“Xin lỗi, cháu hẹn với bạn cùng phòng rồi.”
Không thất vọng là giả, làm người nhà hơn chục năm giờ xa lạ thế này khiến tôi khó chấp nhận.
Nhưng đúng là cậu nên giao lưu với bạn mới, còn sống chung bốn năm.
Tô Dự ngước mắt khỏi màn hình, thấy vẻ buồn của tôi, nét mặt hơi mềm.
Tôi vội vỗ vai cậu: “Ừm, không sao còn nhiều dịp, lần sau cùng đi.”
Nói xoay người rời đi.
Đến tối vẫn tự an ủi.
Con nít lớn rồi, chán chơi với người già, hiểu mà.
Thực ra tôi cũng chẳng thích ăn cùng nó đâu, haha…
Khốn kiếp Tô Dự.
Tắm xong, tôi cuộn mình trong chăn cầm sách lên nhưng không đọc nổi.
Mở điện thoại đúng lúc tin nhắn cậu đến:
“Quá giờ giới nghiêm rồi, làm sao giờ?”
Tôi bật ngồi dậy.
“Mấy đứa đều ở ngoài à? Gọi bác quản lý mở cửa đi.”
“Chỉ mình cháu.”
Không phải đi ăn cùng bạn sao, sao lại một mình?