Tôi dạy học cho sinh viên, có một đứa chẳng liên quan gì đến chuyên ngành cũng chạy đến nghe. Đáng gi/ận hơn, cái thằng khốn kiếp đó lại là người nghe chăm chú nhất giữa đám buồn chán trốn tiết cúi đầu lướt điện thoại, còn biết đặt câu hỏi. Đúng là, muốn ch*t đi được.
Khi chạy bộ đêm ở sân vận động, chẳng hiểu sao bên cạnh đã có thêm người. Lúc tôi giãn cơ, hắn áp sát vào, lợi dụng góc tối không đèn nắm tay tôi ép lên cơ bụng. 'Thích không? Tập cardio không ra thế này đâu. Về nhà cô đi, em dạy cho.' Trời ơi, hình như cậu ta thật lòng.
6
Chiều không có tiết, tôi trong phòng sách sửa slide bài giảng. Tỉnh lại thì tự nhiên đ/á/nh dòng tiêu đề 'Phải làm sao với Tô Dự đây?'.
Ch*t ti/ệt.
Vội hoàn tác thao tác, ai ngờ xóa luôn cả trang.
...
Trạng thái này không hợp để làm việc, rút lui!
Đang phân vân giữa chơi game hay đọc sách thì anh trai gọi đến.
Tôi và anh trai cách khá nhiều tuổi, với anh luôn có cảm giác kính trọng như cha. Bị màn trình diễn bom tấn của Tô Dự quấy nhiễu, tôi quên mất phải kể tình hình cậu ta cho anh.
Biết Tô Dự mọi thứ đều ổn, anh trai thở phào: 'Hồi vợ anh mang th/ai, bọn anh không kịp quan tâm tâm tư của Tiểu Dự. Em thay anh chăm sóc cháu nhé.'
Tôi bỗng chợt nhớ ra, Tô Dự trở nên bám dính tôi từ khi anh trai có con đẻ. Niềm vui của họ quá lộ liễu, không để ý đến nỗi cô đơn nh.ạy cả.m của Tô Dự tuổi dậy thì. Lúc đó tôi sắp tốt nghiệp đại học, chuẩn bị đi du học nên có thời gian ở bên cậu nhiều.
Chẳng lẽ... chính vì thế mà cậu hiểu lầm? Nhầm tưởng tình thân ấy là tình yêu?
Đúng thế rồi!
Trong lòng tôi bỗng sáng tỏ, vui vẻ liền liên lạc Tô Dự.
Thoải mái trình bày xong, đầu dây bên kia im phăng phắc. Không thấy hồi âm, tôi nghi ngờ nhìn màn hình - không ngắt máy, vẫn đang thông thoại.
'Tô Dự?'
'Những lời này em coi như chưa nghe. Mai em đến tìm chú.'
'Mạng lag à?'
Trường học đâu đến nỗi mất sóng? Hay tôi diễn đạt chưa rõ?
...
Tô Dự phì cười tức tối.
'Sao chú đủ tư cách làm giảng viên đại học thế?'
Sao lại công kích cá nhân thế!
Tôi chuẩn bị giảng lại lí luận gia đình tỉ mỉ, thì nghe cậu hít sâu:
'Tô Tề, em thực sự muốn làm người nhà với chú.'
Hả? Thế chẳng phải đúng rồi sao?
Còn cần gì nữa, không cần đâu. Tôi thở phào.
Tô Dự chậm rãi tiếp: 'Người nhà qu/an h/ệ thân mật mỗi ngày.'
Tay run lẩy bẩy suýt rơi điện thoại. Giọng cậu xuyên qua làn sóng vẫn đầy kiên định: 'Chú biết mỗi đêm nằm cạnh, em khao khát chạm vào chú thế nào không?'
7
Hôm sau tôi không dám gặp Tô Dự, vội vã đi công tác xa. Đặt trạng thái bận rộn, ra vẻ đừng ai làm phiền.
Mấy ngày đầu cứ nơm nớp sợ nhận tin nhắn, may mà cậu không quấy rối. Tôi yên tâm tập trung làm việc, dần quên béng chuyện ấy.
Trước cứ tưởng làm giảng viên đại học nhàn, dạy vài tiết là đi chơi. Vào nghề mới biết hoàn toàn ngược lại. Muốn phát triển phải tự mình kéo dự án, giao tế, nịnh nọt đủ đường. Mỗi tháng vài buổi tiếp khách không thể từ chối.
Bị ép rư/ợu mấy vòng, bước đi loạng choạng. Được đưa về nhà, mò mẫm lên lầu, rút chìa khóa mãi không trúng ổ.
Lạ thật, ổ khóa sao cứ xoay vòng thế? Mình xoay theo có đút vào được không?
Đang thử nghiệm thì sau lưng vang lên giọng đàn ông bực bội quen thuộc: 'Chú uống bao nhiêu thế?'
Đầu óc lơ mơ, tôi gi/ật mình: Ô, chìa khóa vào rồi.
'Cảm ơn cậu!'
Tôi nở nụ cười xã giao giả tạo, quay đầu cảm ơn rồi mở cửa lảo đảo bước vào. Cởi cà vạt, tháo đồng hồ, mở khuy áo vứt đầy đường, ngã vật ra sofa.
Ờ... Hình như có gì sai sai.
Cố ngẩng đầu liếc ra sau: Có người đứng bên sofa.
Sợ dựng tóc gáy, suýt lăn xuống đất: 'Sao cậu tự ý vào nhà người khác thế?'
Người kia bước tới véo má tôi: 'Nhìn kỹ xem em là ai.'
Tầm mắt mờ ảo dần rõ, hiện ra gương mặt Tô Dự.
Tô Dự là ai? Là cháu trai tôi, đúng rồi, còn là tân sinh viên trường tôi. Cậu đến làm gì? Đến giúp mở khóa... À không, đến... đến tỏ tình!
Tôi gi/ật mình tỉnh rư/ợu.
Mấy ngày nay trốn tránh, cậu ta lại đến vây nhà. Phải làm sao?
Tóm lại tối nay không hợp đối thoại, giả ngốc cho qua đi.
'Chú say rồi... Mai nói sau.'
Tô Dự cười khẽ, chồm lên sofa đ/è ngửa tôi ra: 'Tốt, dù em làm gì chú cũng không nhớ.'
Tôi vội chống tay: 'Tô Dự!'
Cậu chống tay hai bên cổ tôi, nở nụ cười đắc ý: 'Chẳng phải vẫn nhận ra em sao? Trốn hả?'
Giờ đành đối mặt.
'Tô Dự, chú đã nói rõ với cháu rồi.'
'Đã bảo chú hiểu sai ý em rồi.'
Ánh đèn trên đầu chói mắt, tôi đưa tay che mặt: 'Không phải hiểu sai, mà chỉ có thể định nghĩa thế. Chú và cháu, mãi là chú cháu.'
Người trên người tôi khựng lại, gi/ật phắt tay tôi xuống ép phải nhìn thẳng. Gương mặt Tô Dự đầy mây đen, ánh mắt ngỡ ngàng: '... Với lại, muốn theo đuổi người ta cũng không được ép. Chú với cháu, không có tình cảm nào ngoài tình thân.'