9
Cố Minh Chu lại mặc chiếc quần đùi ngắn mà anh từng mặc khi tôi nhặt được anh. Phần lớn cơ thể lộ ra ngoài, trông cực kỳ đẹp mắt.
Nhưng tôi quay lưng lại, cố không nhìn.
Vì tôi vẫn đang gi/ận.
Cố Minh Chu bước đến phía sau lưng tôi, mang theo hơi mát lạnh.
Tôi tò mò không hiểu sao anh đột nhiên mát lạnh, mắt đảo hai vòng nhưng vẫn không ngoái lại.
Bỗng có ngón tay chạm vào cánh tay.
Cố Minh Chu hỏi: 'Nhiệt độ này em có thấy dễ chịu không?'
Tôi hơi quay đầu, gi/ận dữ nhìn anh.
Anh lại chạm vào tôi, sau một hồi lâu tự trả lời: 'Hình như không đỏ nữa rồi.'
Rồi đưa tay bế tôi ra khỏi nước, đặt ngồi lên đùi anh.
Làn da tiếp xúc với nhau, tôi không cảm thấy nóng rát như trước mà chỉ thấy mát lạnh dễ chịu hơn cả nước trong hồ.
Tôi không kiềm được mà bám vào vai Cố Minh Chu, muốn hấp thụ thêm hơi mát.
Thôi được, xem như anh đã cố làm mát cho tôi, tôi không gi/ận nữa.
Đuôi vung vẩy vui vẻ dưới nước, đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy.
Cố Minh Chu ôm eo tôi, ngón tay thon dài vuốt ve vây đuôi, chậm rãi hỏi: 'Hết gi/ận rồi à?'
Dù cơ thể anh mát mẻ nhưng hơi thở vẫn nóng hổi, khiến tai tôi lại đỏ lên.
10
Tôi áp sát vào Cố Minh Chu, dùng vây đuôi cọ cọ vào lòng bàn tay anh tỏ ý không gi/ận nữa.
Cố Minh Chu ôm tôi, tay thỉnh thoảng vuốt ve đuôi tôi.
Tôi biết mà, không ai có thể không thích cái đuôi của tôi.
Dù nó có màu đen xỉn.
Nhưng đó vẫn là chiếc đuôi đẹp nhất đại dương!
Ngay cả bạn cá voi trắng cũng phải gh/en tị.
Chỉ có điều cơ thể Cố Minh Chu nhanh chóng ấm lên, chẳng mấy chốc đã ấm áp.
Tôi khó chịu cựa đuôi, trườn nửa người xuống nước.
Lại không muốn tỏ ra quá chán gh/ét Cố Minh Chu, nửa người còn lại vẫn đeo bám anh.
Cố Minh Chu đỡ eo tôi hỏi: 'Nóng à? Em xuống nước đi.'
Rồi buông tay.
Tôi trườn mình vào bể.
Ở đây lâu thế mà chưa thấy anh xuống nước cùng tôi.
Dù người anh nóng nhưng xuống nước sẽ mát mà?
Nghĩ vậy, tôi kéo tay Cố Minh Chu mời anh cùng xuống.
Cố Minh Chu lắc đầu: 'Trong nước có th/uốc trị thương cho em, anh không xuống đâu.'
11
Tôi nghe lời buông tay.
Bảo sao dạo này đuôi dễ chịu thế.
Vùng biển tôi sống có nước xanh đen, đầy rác thải.
Đuôi tôi thường bị rác cứa đ/ứt, có khi vết thương dưới vảy đ/au nhức nhiều ngày.
Chú cá bác sĩ thỉnh thoảng giúp tôi vệ sinh nhưng không làm vết thương mau lành.
Phải ngâm nước hàng ngày khiến vết thương lâu khỏi, đ/au đến mức méo mặt.
Mấy hôm trước lén lên bờ, do bơi quá nhanh nên bị mảnh kính cứa vào.
M/áu rỉ ra theo vảy, đ/au suýt khóc.
Ông rùa từng nói, cá hay bị thương thì không được bạn tình yêu thích.
May mà đuôi tôi màu tối, không để ý kỹ thì không thấy vết thương.
Tôi tưởng Cố Minh Chu không phát hiện.
Không ngờ anh không những biết mà còn lặng lẽ điều trị cho tôi.
Anh ấy đúng là bạn tình tốt, tôi muốn ở bên anh cả đời!
12
Ở nhà Cố Minh Chu đã nửa tháng, ngoài anh tôi chưa gặp ai.
Buồn chán chỉ biết xem TV.
Trên đó nhiều người đẹp, có người còn đẹp hơn cả Cố Minh Chu.
Nhưng giờ tôi đã có bạn tình rồi, không để ý nữa!
Mà hôm nay Cố Minh Chu vẫn chưa đến thăm tôi.
Thường giờ này anh đã ôm tôi với cơ thể mát lạnh.
Giờ trong phòng vẫn im ắng.
Tò mò bò khỏi hồ bơi, theo mùi hương của anh vào một phòng.
Trong phòng tối om, chỉ nghe tiếng thở nặng nề của Cố Minh Chu.
Anh nằm trên giường, dường như rất khó chịu.
Tôi trườn đến gần, chưa kịp tiếp xúc đã cảm nhận hơi nóng.
Như con cá anh lấy từ lò nướng hôm trước.
Bỏng rát.
Tôi biết ngay anh đang bị sốt.
Vừa xem TV nói sốt cần hạ nhiệt, không thì n/ão sẽ hư!
Tôi lo lắng đi vòng quanh, cuối cùng đặt chiếc đuôi mát lạnh lên mặt anh.
Nhưng Cố Minh Chu quá nóng, khiến đuôi tôi vừa ngứa vừa đ/au.
Đành phải về hồ ngâm nước một lát, đợi đuôi dịu đi lại tiếp tục đặt lên mặt anh.
Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, trời tối mịt thì thân nhiệt anh cuối cùng hạ xuống.
Đuôi tôi không bị anh làm hỏng, nhưng bốn chiếc vảy đã bị sàn nhà làm tróc mất.
Nhặt những chiếc vảy rơi, tôi nghĩ khi Cố Minh Chu khỏi bệ/nh phải bắt anh sinh con cho tôi.
Vì mất vảy đ/au lắm!
13
Tỉnh dậy trong hồ bơi, đầu tôi còn choáng váng.
Mặt trời đã lên cao.
Tôi nhớ tối qua mình mệt quá nên ngủ quên bên giường anh.
Chẳng lẽ anh đã tỉnh rồi!
Định trườn ra xem nhưng đuôi đ/au nhói, tôi rên lên không dám cử động.
Nhìn vết thương trên đuôi đang buồn, bỗng nghe giọng lạ vang lên.
'Người cá? Không ngờ vẫn còn sống sót.'
Quay lại nhìn, một người đàn ông lạ mặt lắc chìa khóa trên tay, tiến lại gần ngắm nghía tôi rồi chép miệng: 'Màu đen, x/ấu quá, không ngờ có người cá x/ấu thế này.'
14
Hắn nói gì chứ!
Hắn bảo tôi x/ấu!
Tôi là cá được công nhận đẹp nhất đại dương mà!
Tức quá không quan tâm đ/au đuôi nữa, quật đuôi té nước vào người hắn.
Người đàn ông không kịp tránh, bị nước đổ ướt sũng.
Hắn nheo mắt lau nước trên mặt, tiến thêm hai bước, vẻ mặt khó chịu.
Tôi thận trọng bơi ra giữa hồ.
Hắn ngồi xổm xuống, tay khoắng nước hồ bơi, chuẩn bị nói thì bị ngắt lời.