“Em chưa ăn cơm phải không? Bếp ở đâu? Anh nấu mì cho em nhé.”
Ánh mắt ngạc nhiên của anh khi thấy tôi biết nấu ăn khiến tôi hơi bối rối. Anh cúi người lấy đôi dép mới m/ua đưa cho tôi.
Lúc này tôi mới phát hiện trong nhà ông chủ có rất nhiều đồ dùng theo cặp, nhiều món còn chưa tháo tem.
“Mới m/ua, không biết có vừa chân em không.”
Anh quỳ xuống thay dép cho tôi.
Cử chỉ thân mật như thể tôi là “nữ chủ nhân” của ngôi nhà này.
Tôi vội vã chạy vào bếp, tạm quàng chiếc tạp dề rồi bắt đầu nấu mì.
Trời ơi, không biết anh chuẩn bị những thứ này từ bao giờ. Có vẻ như anh đã muốn sống chung với tôi từ lâu lắm rồi.
Tôi nấu mì một cách hờ hững, khi cho gia vị thì dừng tay trước lọ đường.
“Bác sĩ dặn lúc ốm không nên ăn đồ ngọt.”
Thôi đành quay lại lấy muối.
Đập thêm quả trứng, bỏ vài cọng rau, thế là xong tô mì.
“Nếm thử xem ngon không?”
Tôi đẩy tô mì về phía anh, ánh mắt đầy mong đợi hy vọng nhận được phản hồi tích cực.
Anh nếm một miếng, sau đó ăn sạch sẽ để trả lời tôi.
“Chưa no.”
“Vậy em nấu thêm tô nữa nhé.”
Vừa quay lưng định bật bếp, dây tạp dề đột nhiên bị gi/ật mạnh. Cả người tôi bị kéo vào vòng tay anh từ phía sau.
“Không ăn mì nữa, muốn ăn thứ khác.”
Cằm anh đặt lên vai tôi, hơi thở phả vào tai khiến tôi ngứa ran.
Ý tứ trong lời nói quá rõ ràng, tim tôi đ/ập thình thịch như trống đ/á/nh.
“Muốn ăn gì?”
Giọng tôi run run, cố ý hỏi vờ.
Anh xoay người lại, cắn nhẹ môi trên của tôi.
“Muốn ăn em.”
Anh dùng hành động chứng minh cho dự đoán của người bạn mạng kia.
Lại tiếp tục dùng hành động ép tôi gọi tên anh.
“Từ nay không được gọi tôi là sếp nữa.”
“Không gọi sếp thì gọi gì?”
“Đồ ngốc, gọi tên anh.”
Lúc này tôi mới nhận ra mình chưa biết tên ông chủ.
“Tên anh là…”
“Lộc Từ, em có thể gọi anh là Từ ca.”
Về sau.
Đột nhiên anh như nhớ ra điều gì, vội đặt tay lên môi tôi nói giọng nghiêm khắc:
“Từ nay không được đến phòng gym, không được tìm huấn luyện viên, không được tập thể lực với người khác khi không có anh. Người khác xin số cũng không được cho.”
Ủa, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Trả lời đi!”
Giọng càng thêm nặng nề.
“Dạ, vâng ạ.”
Về sau.
Hai người nằm thở dốc trên giường.
Anh ôm eo tôi từ phía sau, giọng dịu dàng hơn hẳn:
“Lúc nãy em hỏi anh, anh chưa trả lời.”
“Hỏi gì cơ?”
“Em hỏi mì anh nấu có ngon không?”
Tôi không hiểu sao lúc này anh lại nhắc đến mì.
Hay là thú vui quái đản trên giường của anh?
Vừa mới dừng lại được, để tránh rắc rối,
Tôi đành chiều theo:
“Ngon không ạ?”
“Ngon lắm.”
Ngon thì ngủ đi, đừng nghịch nữa.
Trong trạng thái mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng nghe anh thì thầm: “Em và sợi mì đều ngon.”
Trái tim đang đ/ập đều bỗng ngừng tắc, sau đó lo/ạn nhịp cuồ/ng lo/ạn.
Thôi ch*t!
Anh bạn này...
Khéo ăn nói quá đấy chứ?
Kỳ nghỉ ốm của tôi vốn chỉ xin một ngày, nhưng Lộc Từ lạm dụng chức quyền ép tôi nghỉ tới bảy ngày.
Đến ngày thứ bảy, tôi không chịu nổi nữa đành viện cớ về thu dọn đồ đạc, Lộc Từ mới chịu cho tôi về.
Nhưng vừa về đến nơi, anh đã lẽo đẽo theo sau.
“Sợ em dọn đồ một mình vất vả, anh đến giúp.”
Không, em không cần, em thích “tự vất vả”.
“Không cần đâu, em tự làm được.”
“Để anh giúp, không thể để cục cưng của anh mệt được.”
“…
Trên giường anh đâu có nói thế!”
Lộc Từ phớt lờ ánh mắt oán trách của tôi. Tối hôm đó, anh đã đóng gói toàn bộ đồ đạc của tôi chuyển về nhà mình.
Từ đó, chúng tôi bắt đầu cuộc sống chung dài lâu.
Về sau, vị trí của tôi trong công ty cũng dần thay đổi.
Tôi không còn là trợ lý nữa.
Mọi người đều gọi tôi là bà chủ.
Ngoại truyện - Lộc Từ
1
Lần đầu biết đến vợ tôi là qua livestream trong điện thoại nhân viên.
Hôm đó đang họp, cậu nhân viên cứ cúi gằm mặt không biết làm gì.
Tò mò, tôi lén đi vòng ra sau lưng dọa một câu:
“Làm gì đấy?”
Ai ngờ cậu ta nhát gan đến thế, gi/ật mình làm rơi điện thoại trượt đến chân tôi.
Khi cúi xuống nhặt, khuôn mặt vợ tôi đã đ/ập vào mắt tôi như thế.
2
Đôi mắt hoa đào quyến rũ ấy không gợi tình, mà trong veo thuần khiết.
Ánh mắt ấy xuyên màn hình nhìn tôi, tựa như được tẩm ánh trăng ngà.
Chính đôi mắt ấy đã khiến trái tim bình lặng suốt 21 năm của tôi bỗng rung động.
Tôi lặng lẽ ghi lại tên phòng livestream của vợ, lúc rảnh rỗi lại vào xem.
Vợ tôi bảo mật rất tốt.
Trên nền tảng chỉ để lại email hợp tác, ngoài ra không có thông tin gì.
Không sao, có email là được.
3
Tôi dành cả tuần viết bức thư tình dài dòng, sửa đi sửa lại mới vừa ý rồi gửi đi.
Bày tỏ lòng ngưỡng m/ộ và xin thông tin liên lạc của vợ.
Thư gửi đi lâu không thấy hồi âm.
Có lẽ vì có quá nhiều đối tác tìm vợ, thư của tôi bị chìm nghỉm.
Không nản, tôi gửi liền mấy bức nữa nhưng đều không hồi âm.
Bất đắc dĩ phải nhờ trưởng phòng tiếp thị tìm dự án hợp tác, dùng danh nghĩa công ty liên lạc.
Mấy ngày sau vẫn im hơi lặng tiếng.
Vợ không hay check mail, buồn thật.
Tưởng đã hết hi vọng, nào ngờ một hôm đi họp lại thấy vợ trong đám nhân viên mới.
Thì ra hôm đó nhân viên xem livestream chính là muốn ký hợp đồng nghệ sĩ với vợ.
Chỉ có điều vợ từ chối làm nghệ sĩ, chỉ xin làm trợ lý cho tôi.
Kỳ lạ! Trên đời lại có chuyện tốt thế này!
Tôi đồng ý ngay không cần suy nghĩ.
4
Không nhịn được, tôi đã tỏ tình khi vợ chưa hết thử việc.
Vợ từ chối và còn xin nghỉ việc.
May mà tôi nhanh trí dùng tiền giữ chân vợ lại.
Người ta nói đàn ông biết chi tiêu mới có vợ.
Mới chỉ là khởi đầu, tin rằng nếu nộp hết thẻ ngân hàng, tôi sẽ sớm có vợ thôi.
5
Tôi trúng số đ/ộc đắc rồi! Có vợ rồi! Vợ còn hôn tôi nữa!
Chi tiết thế nào thì ba câu không tả hết.
Bận đây! Đi ăn với vợ thôi!
6
Bực cả người! Cậu ấy dám lén đi tập gym.
May mà tôi kịp thời đưa về.
Tệ hơn, khi hỏi lý do, cậu ấy bảo muốn khỏe như tôi.
Nào có “công” nào muốn lực lưỡng đâu.
Kết luận sơ bộ: Có thể chúng tôi cùng vai.
7
Không sao cả, cùng vai thì cùng vai.
Tôi yêu cậu ấy, “công” “thụ” không quan trọng.
Miễn là có cậu ấy.
8
Trên mạng quen được người cùng cảnh ngộ.
Hóa ra trong tình yêu không chỉ mình tôi ngốc nghếch.
Tốt quá.
9
Lên mạng tra cách làm “thụ” chuẩn.
Từ ăn mặc đến sinh hoạt, khá phiền phức.
Nhưng vì vợ, tất cả đều đáng.
10
Bất ngờ! Thì ra thằng ngốc đó chính là vợ tôi.
Trời ơi, sao có thể đáng yêu đến thế!
Muốn “xào” cậu ấy quá đi.
11
Đi siêu thị m/ua đầy đồ đôi.
Cốc đôi, bàn chải đôi, dép đôi, đồ đôi…
Chuẩn bị đủ cả, chỉ thiếu vợ.
Phải nghĩ cách dụ vợ đồng ý sống chung thôi.
12
Bị ốm.
Không thể đến công ty gặp vợ.
Buồn quá.
13
Vợ đến nhà thăm, còn nấu mì cho anh ăn, vui quá!
14
Ăn mì xong “ăn” luôn vợ.
Quả nhiên là bậc thầy, đời thắng lợi.
Yeah!
15
Không yên tâm để vợ về một mình, xin nghỉ phép giúp vợ dọn đồ.
16
Được sống chung với vợ rồi!
17
Thể lực vợ hơi yếu, phải luyện tập thêm…
-Hết-
Tùng Tử Tửu