Anh ấy cởi áo khoác, chỉ còn lại chiếc áo phông đen.

Trần Tuy xóa tan không khí gượng gạo, giả vờ giúp Cố Cảnh Túc đỡ tôi.

Ban đầu, Cố Cảnh Túc ngồi xổm dưới đất, đợi tôi leo lên lưng anh ấy xong, anh đứng dậy một cách dễ dàng, còn nhún nhẹ vài cái.

"Nhẹ thế này?" Anh ôm lấy đôi chân tôi, còn tôi thì đặt tay lên vai anh, không dám dùng sức.

Cố Cảnh Túc chọn cách cõng tôi, xem ra anh ấy thật sự là đồng đội thứ hai của tôi.

Hiệu lệnh vang lên, Cố Cảnh Túc nói: "Bám chắc vào."

Khi hai bên bắt đầu phun nước, tôi không quan tâm người đang đỡ mình là Cố Cảnh Túc nữa, vội ôm ch/ặt lấy anh như con bạch tuộc.

Cả hai đều ướt sũng, tai tôi nghe rõ nhịp thở của Cố Cảnh Túc, ngón út tay phải cảm nhận được nhịp tim anh.

Tôi lấy hết can đảm: "Thầy Cố, em gọi anh là Cố ca được không?"

Một lúc sau, Cố Cảnh Túc chậm bước lại: "Em muốn gọi sao cũng được."

Tôi nén niềm vui, suýt nữa nhảy cẫng lên.

Thật ra tôi muốn gọi thẳng tên, nhưng không đủ can đảm.

"Cố ca, coi chừng hố phía trước."

Nhớ đến camera đang quay, tôi thu nụ cười làm vẻ mặt nghiêm túc.

Kết thúc trận đấu, Cố Cảnh Túc vượt qua các hố đất, về đích đầu tiên.

Đạo diễn tuyên bố: "Chúc mừng thầy Cố giành nhất, đội xanh sẽ do thầy làm đội trưởng."

Chúng tôi chơi tiếp trò nhỏ, trong lúc này tôi đã kết nạp Lý Bất Phàm làm tuyến dưới. Hắn vốn già đời mưu mẹo lại thích chèn ép tôi, tốt nhất nên cùng đội.

Kết thúc hiệp hai, Lý Bất Phàm làm đội trưởng đội đỏ.

Hai đội trưởng bắt đầu chọn người.

6

Ở vòng chọn người, luôn có kẻ bị bỏ lại cuối cùng.

Mùa trước toàn là tôi bị bỏ lại.

Cố Cảnh Túc và Lý Bất Phàm oẳn tù tì, Cố Cảnh Túc chọn trước.

"Ninh Nguyên." Anh dứt khoát nói, "Nhóc con, lại đây."

Không ngờ Cố Cảnh Túc chọn tôi đầu tiên, lại còn gọi tôi là nhóc con.

Trần Tuy mặt nặng mày nhẹ: "Cố ca chọn em đi, thể lực em cũng tốt, lại là người tốt."

"Hơn nữa chúng ta không liên minh rồi sao?"

Mọi người hùa theo: "Hóa ra các người đã liên minh từ trước?"

Cố Cảnh Túc cười theo: "Tám người mà lập được chín cái liên minh."

Anh chỉ Trương Nữu: "Tôi chọn cô ấy, biết đâu sau này có trò cần độ dẻo dai."

Cuối cùng, đội xanh gồm Cố Cảnh Túc, tôi, Hạ Dược, Trương Nữu.

Đội đỏ có Lý Bất Phàm, Tiêu Khả Đạt, Chu Thành, Trần Tuy.

Đạo diễn nhắc nhở: "Các bạn lưu ý, có bốn phản diện muốn ám sát hoàng thượng nằm trong đội. Mỗi hiệp thắng sẽ nhận được manh mối về phản diện trong đội."

Tiếp theo chúng tôi phải tìm th/uốc chữa bệ/nh cho hoàng thượng trong cổ trấn, muốn được th/uốc phải vượt qua thử thách của dân làng.

Kiểu như đ/á/nh màn chơi, thất bại một màn phải chơi lại từ đầu.

Bản thân tôi là phản diện, phải làm đội thua. Để không bị nghi ngờ, tôi cố ý thất bại ba lần liền ở màn ba.

Giữa hiệp, Hạ Dược tìm tôi. Anh ta đeo kính, vẻ mặt bí ẩn: "Tôi muốn uống sữa."

"Phụt -" Tôi phun búng trà trong miệng.

Cái gì thế? Tôi đã tính toán xong phe phản diện hai đội, phân tích rành rọt trước ống kính PD, giờ lại có người nhận đồng đội?

Hạ Dược nhăn mặt né vệt trà: "Lúc cậu đòi sữa thầy Cố, tôi đứng ngay cạnh, nhận ra cậu chính là đồng đội."

Tôi hoàn toàn bất ngờ: "Vậy tuyến dưới của cậu là ai?"

"Trần Tuy."

7

Vậy là tôi đã uống chung sữa với Cố Cảnh Túc?

Tôi uống nước che giấu sự bối rối.

Camera đang chĩa thẳng, tôi gắng vào vai: "Chúng ta nên ẩn náu, đến bước đường cùng tôi sẽ hy sinh bảo vệ cậu."

Kỹ thuật viên điều chỉnh máy, Hạ Dược lau mồ hôi: "Cậu đúng là nhập vai thật!"

"Nếu không nhờ thầy Cố cõng, tập này cậu chắc chỉ có ba phút rưỡi lên hình."

Hạ Dược nói đúng, khi thu hình xong tôi phải cảm ơn Cố Cảnh Túc.

Kết thúc phân đoạn, đội đỏ hoàn thành nhiệm vụ trước.

Đội đỏ được quyền đổi thành viên, Trần Tuy khăng khăng đòi: "Đổi thầy Cố qua đây."

Tôi có thể tưởng tượng màn đẩy sóng hậu kỳ của Trần Tuy sẽ đình đám thế nào, lúc này chat chắc ngập cảnh CP fan cuồ/ng nhiệt.

Cố Cảnh Túc cười bất lực: "Mọi người chưa biết số phản diện mỗi đội, phải phân tích trước."

"Nói về đội ta, Trương Nữu luôn hoàn thành nhiệm vụ, Ninh Nguyên cũng rất nỗ lực, Hạ Dược thì khả nghi."

Hạ Dược giậm chân kịch liệt: "Ninh Nguyên chắc chắn có vấn đề! Cậu ta diễn quá đỉnh!"

Lý Bất Phàm và Chu Thành hùa theo: "Đúng vậy, Tiểu Ninh toàn mưu mẹo."

Bình thường tôi đã giãy nảy biện bạch, nhưng Cố Cảnh Túc đứng ngay cạnh, nghĩ đến hiệu ứng hình ảnh, tôi đưa mắt ướt át nhìn anh.

"Cố ca, em thật sự là người tốt."

Trần Tuy sầm mặt lại.

Cố Cảnh Túc nhướng mày, ánh mắt giao hội với tôi tựa như thở dài: "Lời của những đứa trẻ xinh đẹp dễ khiến người ta tin quá."

Tôi vội vàng tránh ánh nhìn, thua trận.

Cuối cùng hai đội trưởng đổi chỗ, bước vào giai đoạn truy đuổi cuối.

Sân khấu được dọn trống, giấu vô số sú/ng nước. Mỗi người có thẻ bài, b/ắn trúng hết thẻ coi như bị loại.

Chính phái và phản diện đối đầu, kẻ lộ mặt người ẩn thân.

Tôi và Hạ Dược đi chung, định giải quyết Trương Nữu trước.

Lý Bất Phàm chạy tới: "Đổi kế hoạch, Tiểu Ninh mai phục bên Cố Cảnh Túc, tôi đoán Trần Tuy không nỡ ra tay."

8

Cố Cảnh Túc và Trần Tuy đang tìm sú/ng nước, tôi gia nhập nhóm, chủ động đưa sú/ng cho Cố Cảnh Túc.

Anh không nhận: "Tự giữ lấy mà dùng."

Nhìn Cố Cảnh Túc che chắn cho tôi khỏi sú/ng nước, nghĩ đến việc sắp phản bội anh, lòng tôi se lại.

Cuối trận chỉ còn ba chúng tôi, Cố Cảnh Túc đề nghị: "Một đối một, khỏi bảo b/ắt n/ạt."

Anh tưởng chỉ còn mình Trần Tuy là phản diện.

Những người bị loại đứng xem, Lý Bất Phàm thì thầm: "Lát phản công là thắng."

Mấy tấm thẻ dán sau lưng khá khó b/ắn trúng.

Tôi ôm mặt, lòng dậy sóng.

Nụ cười của Trần Tuy càng tươi thì thất bại càng nhanh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ đáng ghét max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
0
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11