Oán Hận Hợp Hoan

Chương 2

16/08/2025 07:17

“Chẳng thường tới nơi Cẩn Quý Phi nữa sao?”

Ta khẽ cười duyên, “Thần thiếp cũng chẳng có gì hay, chỉ trẻ hơn vài tuổi mà thôi, Hoàng Thượng nhìn thấy lạ mắt.”

Năm nay ta mới mười tám, là phi tần trẻ nhất trong cung hiện giờ.

Cẩn Quý Phi nghe vậy, gi/ận đến nỗi trà cũng uống không nổi.

Nhưng buổi chiều, lại sai người đem tới một đĩa bánh khoai mỡ nhân táo, “Chút lòng thành của Quý Phi nương nương.”

Ta giữ lại không ăn, đợi tối Hoàng Đế tới, sau cuộc mây mưa bèn dâng lên, “Hoàng Thượng nếm thử, chị Quý Phi tự tay làm đấy.”

Nửa đêm, Hoàng Đế đ/au bụng dữ dội, vội vàng triệu Thái Y tới.

8.

Thái Y tra xét mãi, vấn đề nằm ở đĩa bánh khoai mỡ, bị rắc chút th/uốc, tuy không ch*t người, nhưng đ/au bụng cũng suýt mất nửa sinh mạng.

Quý Phi quỳ dưới đất vẻ mặt đầy oan ức, “Thần thiếp cớ sao lại hại Liễu Chiêu Nghi? Nàng dẫu được sủng ái mấy, thần thiếp cũng chẳng thèm để mắt tới.”

Lời Quý Phi dẫu khó nghe, nhưng Hoàng Đế hiểu nàng, xuất thân danh môn vốn thanh cao, vẫn coi thường ta, đâu thể bỏ công trừ khử. Đợi ta tàn phai nhan sắc, tự khắc bị lãng quên.

Việc này tra xét mãi chẳng ra kết quả, cuối cùng bỏ lửng.

Hoàng Đế an ủi ta, lạnh nhạt với Quý Phi.

Hoàng Hậu rất hài lòng với sự ra sức của ta.

9.

Hoàng Hậu sai cô cô Vũ Ty Phường dạy ta múa.

Cô cô dạy ta những điệu múa phần nhiều gợi cảm phóng túng.

Đàn ông có thể ngày ngày vui thú cùng vũ nữ yêu kiều, nhưng không thể thật lòng yêu vũ nữ. Họ thanh cao, luôn nghĩ chỉ có nữ tử trong trắng như ngọc bích mới xứng với tình yêu của họ, như Cẩn Quý Phi.

Ta hiểu ý Hoàng Hậu, vừa muốn ta mê hoặc Hoàng Thượng ngày đêm đắm đuối, vừa muốn ta thấp hèn để không được Hoàng Đế tôn trọng.

Những điệu múa này khó lên đại nhã, nhưng dưới ánh nến mờ ảo, lại khiến lòng người rung động.

Hoàng Đế ngồi trên trường kỷ, một tay cầm chén rư/ợu, một tay lần tràng hạt nhìn ta múa, trong mắt lửa dục khó giấu, đứng lên ôm ta đặt lên Thiên Công Sàng, “Quả là tiểu yêu tinh mê người.”

10.

“Các tỷ muội cũng nên học theo Liễu Chiêu Nghi, làm chút việc khiến Hoàng Thượng vui lòng.” Hoàng Hậu nói đầy tâm ý khi mọi người chầu an.

Các phi tần đều mặt mày kh/inh bỉ, chuyện ta múa đã thành bí mật công khai trong cung.

Họ đều là con gái quan gia được nuôi dạy chu đáo, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, không thèm dùng thân thể lấy lòng Hoàng Đế, họ có phẩm giá riêng.

“Hừ, đâu phải ai cũng làm được Liễu Chiêu Nghi. Chúng ta đây, vẫn an phận thủ thường hơn, mấy năm học ‘Nữ Giới’ và ‘Nữ Huấn’ cũng chẳng uổng công.”

Ta không để ý lời chế nhạo, từ nhỏ đã biết, thân thể có thể thành vật trao đổi.

Nếu không vào cung, số phận ta cũng chỉ là gả cho kẻ b/án hàng tầm thường, chưa chắc được làm chính thất.

Đã sớm muộn cũng làm thiếp, vậy ta phải làm thiếp của người quyền thế nhất thiên hạ.

11.

Vào cung gần nửa năm, ta vẫn là người được sủng ái nhất.

Hoàng Hậu bảo cô cô dạy ta đủ điệu múa, trong lòng ta rõ, cứ thế này, lòng thương hại của Hoàng Thượng rốt cuộc sẽ thành kh/inh bỉ.

“Hôm nay muốn múa điệu gì cho trẫm xem?” Hoàng Đế nằm trên Tương Phi Tháp hỏi với ánh mắt d/âm đãng.

Hôm nay trang điểm của ta rất thanh nhã, cười kéo Hoàng Đế tới bên Trầm Mộc Án Trác, “Hoàng Thượng, hôm nay thần thiếp muốn học Hoàng Thượng viết vài chữ.”

Hoàng Đế mặt mày nghi hoặc, ta tiếp lời: “Thần thiếp giờ đã ở trong cung, tự nhiên không muốn làm mất mặt Hoàng Thượng. Ít nhất cũng phải biết viết tên mình. Sau này có thể chép kinh cho Thái Hậu và Hoàng Thượng, cũng là chút lòng thành.”

Trong cung đâu thiếu người chép kinh, thiếu là kẻ sẵn lòng vì Hoàng Đế mà thay đổi.

Nhiều đàn ông không cưỡng nổi chiêu này của đàn bà, tưởng có thể cảm nhận được vị trí của mình trong lòng họ.

Mẹ ta ngày trước là người cương liệt nổi tiếng trong huyện.

Nên khi bà vì Đại Nhân Tri Phủ mà nói những lời gợi cảm khiến người đỏ mặt, Đại Nhân cảm động tưởng được lòng chân thật của mẹ ta, nên nhiều năm sau, hết mực sủng ái mẹ ta.

Đêm ấy, Hoàng Đế nắm tay ta, từng nét dạy ta viết tên mình: Liễu Như Yên.

12.

Từ hôm đó, ta ngày ngày chuyên tâm luyện chữ, cách vài hôm lại sai người đem thành quả tới cho Hoàng Thượng duyệt. Hoàng Thượng nơi ta thỏa mãn cảm giác dạy dỗ, rảnh rỗi liền tới kiểm tra.

Hoàng cung bé nhỏ, chẳng mấy chốc Hoàng Hậu đã biết chuyện.

Khi ta tới chầu an, mắt Hoàng Hậu lạnh như băng.

“Liễu Chiêu Nghi vốn chăm chỉ, giờ lại cầm bút luyện chữ.”

Ta cung kính cười đáp: “Nhờ phúc của nương nương, Hoàng Thượng nói nương nương viết chữ rất đẹp. Vì bình thường thần thiếp thường hầu nương nương giải buồn, ít nhất phải biết viết vài chữ mới đủ tư cách bên cạnh, nên đã tặng tập chữ để thần thiếp chăm chỉ luyện.”

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Hậu dịu đi, cười nói: “Vẫn là Hoàng Thượng tâm tế.”

Ta biết bà chưa hoàn toàn tin, nhưng không quan trọng, ít nhất trước mặt mọi người ta đã nâng mặt cho bà, thế là đủ.

Từ cung Hoàng Hậu ra, chân trước vừa bước vào cửa cung mình, chân sau Hoàng Hậu đã sai người đem tới tập thơ.

Chiều hôm ấy, Cẩn Quý Phi cũng sai người đem tập chữ tới, “Quý Phi nương nương nói nếu chủ tử muốn luyện chữ, thì không được lơ là một khắc.”

13.

Hòa Miêu không hiểu nổi những tập chữ, tập thơ, sách vở Quý Phi ngày ngày gửi tới.

Ta véo mũi Hòa Miêu, “Quý Phi đây là đấu với Hoàng Hậu đấy.”

Thật ra hai người ai thắng ai thua ta chẳng quan tâm, ta chỉ quan tâm mình có thể sống yên ổn nơi hậu cung không.

Dẫu có khô héo như ngọn đèn dầu, chỉ cần Hoàng Thượng còn nhớ tới ta, sớm muộn ta cũng thăng lên bậc cao hơn.

Ta phải đợi đến ngày mình được phong Phi, vinh quy bái tổ.

Không ai không sợ hoàng quyền, không kiêng dè đàn bà của Hoàng Đế.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm