Anh không chịu được việc Đoàn Nhàn Thư buồn bã.
Từ nãy đến giờ, Đoàn Nhàn Thư cứ liếc nhìn Vân Bạch. Thấy Vân Bạch định bày thức ăn, liền bước lại cùng giúp.
Mở hộp cơm ra toàn là món anh thích.
Vân Bạch đưa đũa cho anh: "Nếm thử xem vị thế nào?"
Đoàn Nhàn Thư cầm đũa nhưng không động tay, mắt dán ch/ặt vào Vân Bạch: "Ăn cùng đi."
"Tớ vừa ăn cháo xong trước khi đến," Vân Bạch từ chối, "với lại chỉ có một bộ bát đũa."
Khẩu vị Đoàn Nhàn Thư vốn thiên về thanh đạm, nhiều món Vân Bạch gọi cũng hợp để ăn sau bữa chính, nên có thể dùng chung.
"Ăn đi." Đoàn Nhàn Thư kéo Vân Bạch ngồi xuống. Vân Bạch trượt chân, đúng lúc ngồi bệt vào lòng anh.
Vân Bạch ngượng ngùng định đứng dậy, Đoàn Nhàn Thư đã gắp miếng cá đưa tận miệng.
Đây là... đang đút cho mình ăn?
Vân Bạch ngơ ngác há miệng đón nhận, quên béng việc rời khỏi lòng Đoàn Nhàn Thư. Đoàn Nhàn Thư ôm ch/ặt người, vừa ăn vừa thỉnh thoảng đút cho Vân Bạch miếng.
Mặt Vân Bạch đỏ bừng. Anh biết Đoàn Nhàn Thư kỵ tiếp xúc, không bao giờ dùng chung đồ với người khác. Vậy mà giờ lại cùng dùng đôi đũa? Chắc chắn Đoàn Nhàn Thư thích mình rồi, Vân Bạch thầm nghĩ, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Do tư thế bất tiện, bữa ăn kéo dài khá lâu. Phần ít thức ăn vào bụng Vân Bạch, phần còn lại Đoàn Nhàn Thư xử lý sạch sẽ.
"Để tớ dọn." Vân Bạch định thu dọn, Đoàn Nhàn Thư vòng tay siết ch/ặt không buông: "Để người khác lo."
"Vậy... anh đi làm việc đi?" Vân Bạch ngập ngừng hỏi. Bàn tay đang xoa lưng anh bỗng chuyển sang massage eo, lực đạo vừa phải, động tác thuần thục.
Đoàn Nhàn Thư im lặng, chăm chú xoa bóp cho Vân Bạch.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rải xuống người ấm áp. Vân Bạch thả lỏng trong vòng tay Đoàn Nhàn Thư, hỏi vui vẻ: "Anh có thích em mang cơm đến không?"
Đoàn Nhàn Thư: "Ừ."
Vân Bạch ngẩng đầu hôn cằm anh: "Vậy sau này em thường xuyên mang cơm đến nhé?"
Đoàn Nhàn Thư gật: "Ừ, cứ đến."
Vân Bạch bật cười, đôi mắt cong cong lấp lánh hạnh phúc.
Hai người ôm nhau thêm lúc nữa rồi Đoàn Nhàn Thư tiếp tục làm việc. Vân Bạch nằm dài trên sofa lướt điện thoại, thi thoảng tr/ộm nhìn anh.
Thiếu ngủ hai ngày liền, Vân Bạch chẳng mấy chốc đã thiếp đi trên sofa, người đắp tây đoàn của Đoàn Nhàn Thư. Nhân viên vệ sinh vào dọn dẹp bị anh ra hiệu im lặng, chỉ thu rác và hộp cơm.
Vân Bạch ngủ say ba tiếng. Đoàn Nhàn Thư đến bên, dùng tay chọc vào má phúng phính.
Cảm giác mềm mại khiến anh nhíu mày, không nhịn được véo thêm phát nữa.
"Vân Bạch, dậy đi."
Vân Bạch mở mắt, má vẫn bị véo, nói ngọng nghịu: "Về nhà chưa?"
Đoàn Nhàn Thư buông tay, trong lòng tan chảy nhưng mặt vẫn lạnh như tiền: "Bố mẹ bảo thứ bảy tuần sau về."
"Ừ," Vân Bạch còn ngái ngủ, giơ tay ôm cổ anh: "Vậy mình về thôi."
"Được."
Về đến nhà, cô giúp việc đã dọn cơm. Vân Bạch nhìn mâm cơm nói: "Thực ra em về nấu cũng được."
Đoàn Nhàn Thư xới cơm cho anh: "Em không khỏe."
"Thôi được." Dạo này Vân Bạch vui đến nỗi miệng chẳng ngớt cười.
"Hôm nay có việc không?" Vân Bạch gắp cho anh miếng thịt kho.
Đoàn Nhàn Thư nhai thịt, tay khéo léo gỡ xươ/ng cá. Nuốt xong mới đáp: "Không."
"Vậy tối xem phim cùng em nhé?" Vân Bạch rất thích xem phim, trong nhà còn trang bị hẳn phòng chiếu.
Đoàn Nhàn Thư đặt miếng cá đã gỡ xươ/ng vào bát Vân Bạch, gật đầu lạnh lùng: "Ừ."
Vân Bạch im bặt, bàn ăn trở lại yên tĩnh nhưng không khí ấm áp hòa hợp.
Đoàn Nhàn Thư trông vẫn thế, chỉ có khóe miệng thường căng thẳng giờ giãn ra, lộ rõ tâm trạng hả hê.
Đây là lần hiếm hoi Vân Bạch chủ động đòi hỏi, lại còn là xem phim cùng nhau.
Chính Vân Bạch cũng không nhận ra, trước mặt Đoàn Nhàn Thư anh luôn rụt rè. Dù đã cưới ba năm, anh vẫn vô thức giữ khoảng cách, tự hạ thấp bản thân.
Lúc can đảm nhất của anh có lẽ là khi theo đuổi Đoàn Nhàn Thư.
Đoàn Nhàn Thư nhớ như in ngày Vân Bạch tỏ tình.
Có lẽ vì ngại ngùng, Vân Bạch chọn thời điểm đêm khuya ở hồ Nguyệt Ảnh - chốn hẹn hò lãng mạn của sinh viên.
Vân Bạch rủ Đoàn Nhàn Thư đi dạo, không nói rõ mục đích. Hai người đi vòng quanh hồ hết vòng này đến vòng khác, đến tận 10 giờ đêm khi các cặp đôi đã về hết.
Đoàn Nhàn Thư mất kiên nhẫn định cầu hôn, nào ngờ Vân Bạch tưởng anh bỏ đi, lao đến hôn vội khiến răng cỏa vào khóe miệng chảy m/áu.
Dưới đèn đường, bàn tay Vân Bạch r/un r/ẩy, mặt đỏ như gấc, ấp úng như đang nói điều ô nhục.
"Em thích anh, anh làm người yêu em nhé?"
Người được tỏ tình tay che miệng kinh ngạc, im lặng hồi lâu.
Cái hôn... vậy thôi sao?
Đầu óc Đoàn Nhàn Thư chỉ nghĩ: Môi Vân Bạch mềm thế, lại còn ngọt nữa. Chưa kịp đáp lại đã hết, phải chi... được hôn thêm lần nữa?
Vân Bạch đợi mãi không thấy hồi âm, chắc là bị từ chối rồi.
"Anh không đồng ý cũng không sao, em sẽ không làm phiền nữa." Nỗi đ/au thất tình khó tả, Vân Bạch cố nuốt nước mắt.
Sao lại không chịu? Đoàn Nhàn Thư vội nắm tay anh: "Được."
Vân Bạch choáng váng: "Gì cơ?"
"Làm người yêu em." Đoàn Nhàn Thư đáp.
Hạnh phúc ùa về ngập tràn, Vân Bạch không dám tin, gọi khẽ: "Đoàn... Đoàn Nhàn Thư?"
Vẻ ngốc nghếch phát ra từ anh khiến Đoàn Nhàn Thư thích mê, cúi xuống hôn trán: "Người yêu."