Âm thanh hoàn hảo

Chương 9

27/08/2025 10:01

Quân Dương thấy tim mình tan chảy. Anh ôm Lan Tá vào lòng vò đầu một hồi lâu, rồi thì thầm: "Cảm ơn cậu bé."

Quân Dương véo má người yêu, khẽ nói: "Sau này gọi anh là chồng nhé? Giờ hôn nhân đồng giới đã hợp pháp rồi, chúng ta cũng đã đăng ký kết hôn, gọi tên nghe xa cách quá."

Lan Tá lắc đầu: "Không."

Quân Dương: "Ừm?"

Lan Tá đưa tay sờ soạng cơ bụng của Quân Dương, giọng đầy ẩn ý: "Em gọi anh là chồng đi."

Quân Dương: ...

Quân Dương nhếch mép: "Chồng ơi, bế em vào phòng ngủ đi."

Lan Tá: ...

Quân Dương cao 1m86 còn mình chỉ 1m76. Lan Tá bĩu môi: "Gọi chồng là phải có sức bế à?"

Quân Dương gật đầu. Lan Tá hậm hực úp mặt vào ng/ực anh, líu ríu gọi: "Chồng ơi chồng ơi chồng ơi." Cậu ngước đôi mắt long lanh lên nhìn, đề nghị khẽ: "Chồng à, cơm anh nấu dở lắm, để sau này em nấu nhé?"

Quân Dương: ...

Quân Dương cắn nhẹ môi người yêu, nho nhỏ: "Anh sẽ học." Hai tay anh vòng qua eo cậu định bế lên, bỗng bị Lan Tá đẩy ra.

Quân Dương: ?

Lan Tá với lấy chai Coca trên quầy, xoay xoay thứ chất lỏng sẫm màu bên trong rồi mở nắp ngửi thử. Quân Dương: ...

Quân Dương: "Cái đó..."

Lan Tá liếm nhẹ, giọng đều đều: "Dùng chai nước ngọt đựng rư/ợu vang cũng sáng tạo đấy."

Quân Dương: ...

Lan Tá véo má anh hỏi: "Rư/ợu mạnh của anh đâu?"

Quân Dương nhịn cười: "Em nghe anh giải thích..."

Lan Tá kéo hai bên mặt anh: "Tối qua anh cho em uống th/uốc kích dục gì thế?"

Quân Dương thú nhận: "... Là glucose."

Lan Tá: ...

Hóa ra tối qua cậu hoàn toàn tỉnh táo, chẳng có rư/ợu hay th/uốc kích dục nào cả. Không, chính Quân Dương là liều th/uốc kí/ch th/ích của cậu. Cậu hôn đ/á/nh chụt lên mặt anh rồi bị bế thốc vào phòng ngủ, đ/è lên giường.

Chương 6: Thanh âm vừa vặn

Kỳ học mới bắt đầu. Lan Tá đã là sinh viên năm ba. Cậu học ngành tài chính, lịch học năm nay bỗng dày đặc hơn hẳn. Không thấy thời khóa biểu của Quân Dương đâu nhưng anh bảo rảnh lắm, hầu như có thể đi học cùng cậu suốt, chỉ cần lên lớp vào tiết hai thứ Hai và thứ Năm.

Lan Tá lo lắng vô cùng, cho rằng việc trốn học của Quân Dương là không tốt. Sau khi xử lý xong đống thủ tục nhập học, cậu tranh thủ đến lớp học của Quân Dương. Vừa kết thúc tiết một, cậu đã theo địa chỉ anh đưa tới phòng học sớm nhất.

Do đến sớm, cậu là người đầu tiên trong lớp, chọn chỗ cuối dùng balo giữ chỗ rồi đeo tai nghe làm bài tập. Khi tai nghe bị gi/ật ra, cậu tưởng Quân Dương tới nên cười ngẩng lên, nào ngờ cả vòng người xung quanh đang nhìn chằm chằm.

Nụ cười trên môi Lan Tá tắt lịm. Đám người này cậu quen - là bạn cùng phòng của Trần Kình. Trước kia cậu từng đi học thay Trần Kình, sau này không tới nữa vì hắn sợ người khác nhìn thấy.

Ánh mắt cậu xuyên qua khoảng trống đám đông đậu lên một cô gái - chính người đã gửi ảnh giường chiếu cho cậu hôm trước. Trước đây hai người khá thân, cậu nghĩ hẳn cô ta và Trần Kình hạnh phúc lắm, nhưng giờ trông cô ta tiều tụy, tránh ánh nhìn của cậu mà ngồi xuống chỗ bất kỳ.

Kẻ gi/ật tai nghe cậu là bạn cùng phòng Trần Kình. Hắn ngồi xuống cạnh thở dài: "Cậu bỏ qua cho hắn đi, dạo này hắn khổ sở lắm, ngủ mê toàn gọi tên cậu. Hắn sắp tới đây."

Lan Tá ngạc nhiên, ngắt lời: "Lớp này học gì thế?"

Gã kia ngơ ngác: "Hóa học mà."

Lan Tá nhíu mày: "Năm ba chuyên ngành polymer còn học hóa?"

"Ừ... À mà bọn mình đổi lịch hôm qua. Ban đầu lớp hóa học ở đây nhưng họ đổi lộn xộn hết nên bọn mình học tạm."

Lan Tá: ...

Cậu vội vàng gập sách định đi. Cuốn sách bị tay Trần Kình đ/è ch/ặt. Hắn hớt hải chạy tới, mắt đỏ lừ, giọng khản đặc: "Em hết gi/ận rồi chứ?"

Lan Tá chợt hiểu ra Trần Kình đang diễn một vở kịch mà cậu là nhân vật phụ chẳng rõ tình tiết. Cậu rút sách về, lạnh nhạt: "Anh hiểu nhầm rồi, tôi đi nhầm lớp."

Trần Kình không tin, cuống quýt nắm tay cậu nhưng bị né tránh. Đám đông lảng dần, để lại không gian cho hai người. Cô gái nãy ngoái lại nhìn rồi vờ quay đi.

Lớp học vẫn chưa vào giờ, ồn ào hỗn độn. Trần Kình hạ giọng: "Anh không biết Đồng Đồng sẽ gửi ảnh cho em. Bọn anh chẳng làm gì cả."

Lan Tá gần đây mải mê bên Quân Dương, suýt quên béng chuyện này. Khi bị nhắc tới, cậu chợt nhận ra mình đổi lòng quá nhanh, lâu rồi chẳng nghĩ về Trần Kình.

Quân Dương chín chắn dịu dàng, chưa từng lớn tiếng với cậu, luôn giải quyết vấn đề cách ôn hòa khiến cậu tự nguyện tiếp nhận quan điểm. Trước kia cậu tưởng mình phụ thuộc Trần Kình, nhưng sau khi thảo luận với Quân Dương, anh phân tích rằng đó không phải sự phụ thuộc, mà do Trần Kình luôn phủ nhận khiến cậu mất tự tin, vô tình xem hắn là chuẩn mực.

Khác với Trần Kình, Lan Tá chẳng so đo ai yêu ai hơn, bởi Quân Dương khiến cậu thấy mình xứng đáng được yêu, và cậu cũng yêu anh nhiều như thế.

Thấy cậu im lặng, Trần Kình sốt ruột: "Anh thú nhận, hè vừa rồi có qua lại với Đồng Đồng nhưng không gì xảy ra. Lý do chia tay là vì anh tưởng mình thích cô ấy. Tối thấy ảnh cô ấy gửi em, anh gọi điện suốt mà em đi đâu? Sao không ở ký túc? Không kết bạn, không nghe máy?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sao không trả lời con?

Chương 16
Tôi nhắn tin cho ba nhưng lại lỡ gửi nhầm cho ông sếp lạnh lùng. [Ba ơi, mua cho con mấy cái quần lót đi, cái con đang mặc lỏng quá rồi.] [Nhớ mua size nhỏ nhất cho nam nhé, của hãng CK ấy.] [Cái này rộng quá, hoạt động nhiều dễ bị hớ lắm.] [Ba ơi, sao không nói gì vậy? Con thương ba nhất mò.] [Ba ơi, không phải con cố tình bắt ba mua đâu, chỉ là lương ít quá, không đủ xài, hay là ba chuyển cho con ít tiền nha?] Đối phương: [Chê lương ít đến vậy à?] Tôi: [Ba ơi ba à, ba yêu dấu của con.] Đối phương: [..................] Đối phương: [Chuyển khoản 50.000] Đối phương: [Chụp ảnh gửi đây, xem rộng cỡ nào.] Giây tiếp theo, ông sếp lạnh lùng gõ bàn tôi. “Tống Thừa, vào phòng làm việc của tôi một chuyến.”
118.89 K
3 Lồng Vỡ Chương 26
6 Mất Kiểm Soát Chương 27

Mới cập nhật

Xem thêm