Âm thanh hoàn hảo

Chương 10

27/08/2025 10:02

Lan Tá im lặng, cậu cảm thấy Vương Tiêu Tiêu có một câu nói rất đúng - cậu không thích Trần Kình, bởi tình cảm không thể dễ dàng biến mất như thế. Ví dụ như bắt cậu rời xa Quân Dương lúc này, cậu nhất định không chịu nổi.

Quân Dương nói Trần Kình đang kiểm soát tinh thần cậu, Lan Tá cảm thấy Quân Dương cũng đang kiểm soát mình, đó là thứ kiểm soát mang tên yêu đương.

Trần Kình nắm tay cậu: 'Anh vẫn thích em, anh đã nói rõ với cô ấy rồi. Chúng ta quay lại đi em yêu. Như em nói đó, chúng ta chỉ xa cách một thời gian thôi. Anh thề sẽ đối tốt với em, chuyện lần này sẽ không tái diễn.'

Lan Tá: ...

Cậu cảm thấy khó tin, hoàn toàn không ngờ Trần Kình lại thốt ra lời này. Trước giờ cậu không biết hắn có thể vô liêm sỉ đến thế.

Dừng một lát, cậu nói bằng giọng điệu kỳ lạ: 'Vậy anh xóa Wechat của Đồng Đồng đi, đứng trước mặt em nói lại một lần nữa với cô ấy cho rõ ràng.'

Trần Kình hiện lên vẻ mặt quen thuộc 'em đừng có vô lý như vậy': 'Anh đã bảo không liên quan gì đến cô ấy rồi, không cần làm thế. Chúng ta là bạn bè bao năm nay rồi.'

Lan Tá bất lực, cậu cầm cặp sách định rời đi thì cửa lớp đột nhiên có người bước vào.

Một người vô cùng quen thuộc.

Người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà sáng nay còn nấu cơm cho cậu, tay cầm cuốn sách. Anh ta vừa nhìn thấy cậu đã nhận ra ngay, cùng Trần Kình đang nắm tay cậu.

Lớp học chìm vào không khí tĩnh lặng kỳ lạ, tiếng chuông vào giờ vang lên.

Quân Dương không bước tới, anh lên bục giảng đặt sách xuống, hai tay chống lên bàn: 'Tôi vừa biết kỳ này phụ trách môn của các em.'

Câu này là giải thích cho Lan Tá, bởi ánh mắt anh đang dán ch/ặt vào cậu.

Lan Tá nhìn anh đầy khó tin, chưa kịp định hình chuyện gì thì những cô gái xung quanh đã reo mừng. Trong tiếng xì xào, cậu nghe rõ mấy chữ 'thầy Quân'.

Quân Dương: 'Trong giờ của tôi cấm yêu đương nam nam.'

Cả lớp cười ồ, Trần Kình đành phải ngồi xuống nhưng vẫn không buông tay.

Lan Tá: ...

Lan Tá đáng lẽ nên gi/ận vì Quân Dương giấu diếm thân phận, nhưng người trên bục giảng kia... đúng là đẹp trai quá mức!

Quân Dương mỉm cười: 'Cậu học sinh cầm cặp đằng kia, lên ngồi hàng đầu cho tôi.'

Có người quen Lan Tá hùa theo: 'Thưa thầy, bạn ấy không học chuyên ngành này.'

Mọi ánh mắt đổ dồn, Trần Kình đành buông tay.

Lan Tá xách cặp, từng bước bước xuống bậc thang giảng đường.

Từng bước tiến lại gần hàng ghế đầu, Quân Dương đứng đó nhìn cậu bằng ánh mắt hài hước.

Trong ánh nhìn của mọi người, Lan Tá đeo cặp lên vai, nhảy tót lên bục giảng, nhanh chóng hôn một cái lên má Quân Dương.

Tiếng xôn xao nổi lên, Lan Tá đẩy cửa chạy mất.

Trần Kình đứng phắt dậy, ánh mắt âm tối nhìn Quân Dương. Hắn và Lan Tá chia tay chưa đầy nửa tháng, bọn họ từ khi nào...

Quân Dương nhìn về hướng cửa nơi Lan Tá biến mất, khóe môi cong lên đường cong hoàn hảo: 'Hình như bạn này rất thích giờ của tôi, đây đã là lần thứ hai đi nhầm lớp rồi.'

Trần Kình: ...

Hắn chợt nhớ hồi đại nhất Lan Tá từng cùng hắn dự giờ của Quân Dương. Lần đó cậu bị gọi lên trả bài, không biết chuyên ngành nên đỏ mặt ấp úng đọc bảng tuần hoàn nguyên tố mới được ngồi xuống.

Nhưng vừa rồi...

Chưa kịp chất vấn, một nữ sinh giơ tay: 'Thưa thầy, bạn ấy hôn thầy để làm gì vậy?'

Quân Dương nâng khóe môi: 'Có lẽ bởi vì...'

Trước ánh mắt hóng chuyện của cả lớp, Quân Dương bật cười. Anh mở sách ra, giọng ngân vang: 'Có lẽ bởi chúng tôi đã cùng chung một cuốn hộ khẩu rồi.'

-Hết-

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sao không trả lời con?

Chương 16
Tôi nhắn tin cho ba nhưng lại lỡ gửi nhầm cho ông sếp lạnh lùng. [Ba ơi, mua cho con mấy cái quần lót đi, cái con đang mặc lỏng quá rồi.] [Nhớ mua size nhỏ nhất cho nam nhé, của hãng CK ấy.] [Cái này rộng quá, hoạt động nhiều dễ bị hớ lắm.] [Ba ơi, sao không nói gì vậy? Con thương ba nhất mò.] [Ba ơi, không phải con cố tình bắt ba mua đâu, chỉ là lương ít quá, không đủ xài, hay là ba chuyển cho con ít tiền nha?] Đối phương: [Chê lương ít đến vậy à?] Tôi: [Ba ơi ba à, ba yêu dấu của con.] Đối phương: [..................] Đối phương: [Chuyển khoản 50.000] Đối phương: [Chụp ảnh gửi đây, xem rộng cỡ nào.] Giây tiếp theo, ông sếp lạnh lùng gõ bàn tôi. “Tống Thừa, vào phòng làm việc của tôi một chuyến.”
118.89 K
3 Lồng Vỡ Chương 26
6 Mất Kiểm Soát Chương 27

Mới cập nhật

Xem thêm